MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 352

Bách Lý Mạn Song xụi lơ ở một bên, trong bụng tính toán, hiện

nay hay là không động đến nàng, dù sao trong vương phủ còn có
một Liễu Nhứ.

Bởi vì bị lạnh, thân thể Bách Lý Hội vẫn có chút suy yếu, chỉ có

thể nhờ Tiểu Lam đỡ ra ngoài lương đình hóng gió.

Chỗ ngồi này ở Vương phủ xa cách đã hơn một năm, vẫn giống

như trước kia, chính là cái gọi là cảnh còn người mất a.

Giống như trước kia, nàng cho rằng có thể cùng Liễu Nhứ hảo

hảo sống cùng nhau.

"Ôi, Hội phi muội muội thế nào lại có vẻ như bị bệnh a?" Mới

nghĩ lại, âm thanh sắc bén của nữ tử liền truyền đến.

Đầu Bách Lý Hội đã lười chẳng muốn quay lại, chuyên tâm

xem bức tranh hoa cỏ tươi đẹp, trên mặt lại càng tĩnh lặng như mặt
nước.

Liễu Nhứ ngồi vào chỗ bên cạnh Bách Lý Hội, cẩn thận nhìn

khuôn mặt tái nhợt của nữ tử: "Ta nói muội muội, thế nàocẩn thận
như vậy a? Còn hôn mê trên xe ngựa, có hay không nhìn xem, trên
người thất lạc vật gì a?"

Bách Lý Hội nghe hiểu lời của nàng nói ra, chỉ là sắc mặt mệt

mỏi nhìn nàng một cái, cả miệng cũng chẳng muốn mở.

Liễu Nhứ vừa thấy nàng không tranh cãi, càng hăng say hơn:

"Đã nói mà, một nữ tử một mình ra ngoài rất nguy hiểm, ngươi xem
đi................"

"Liễu Nhứ, mỗi ngày đều như vậy ngươi không thấy mệt mỏi

sao?" Nữ tử rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ là lạnh lùng nhìn nàng một
cái.

"Mệt mỏi? Ha ha, từ ngày ngươi tiến vào Vương phủ, ta liền

cảm thấy mệt mỏi, Bách Lý Hội, chúng ta nhất định dây dưa đến
suốt đời a, cho đến khi, chỉ còn một người." Lời nói của Liễu Nhứ
mang theo um ám lạnh lẽo, khiến cho Tiểu Lam bên cạnh bất giác
toàn thân đều run lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.