"Lần sau, lúcVưng Gia không có ở đây, ngươi cũng có thể tới
tìm ta, ta xem, nàng hẳn là không dám đối với ta như thế nào cả" .
Lời nói của Vân Khinh không phải là không có đạo lý, nhưng lúc
này Bách Lý Hội, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một cuộc
kết thân chính trị, đau khổ không phải là nữ nhân sao?
Huống chi, nàng lại không tranh như vậy, có chuyện của quá
khứ, Bách Lý Hội vốn không nguyện tin tưởng các nàng, nhưng là
nàng cùng Vân Khinh chung sống lâu như vậy, cũng không phát
hiện khác thường. Dần dần, liền cũng thoải mái rồi.
Liễu Nhứ trở lại bên trong nhà, thấy trong viện không có một
bóng người, giống như trước đây, liền rón ra rón rén đi tới thư
phòng của Tập Ám.
Tập Ám lâm triều còn chưa có trở về, nhẹ nhàng đẩy cửa liền
dễ dàng mở ra.
Bên trong thư phòng, trên án kỷ Văn Phòng Tứ Bảo chỉnh tề
xếp chồng chất , bên trong nhà khói hương lượn quanh, tiếng bước
chân nhỏ giẫm trên thảm lông quý, không nghe thấy một tiếng vang
nào.
Liễu Nhứ tìm kiếm kĩ càng, không bỏ sót một góc nhỏ. Thật ra
thì, trước nàng đã qua hai lần rồi, chỉ là cũng không có kết quả.
Nhắc tới chủy thủ không thể ở trong tay Bách Lý Hội, Vương
Gia không thể nào lại cho nàng, chỗ khác cũng tìm rồi, chỉ là thư
phòng có cơ hội lớn nhất.
Chậm rãi tìm kiếm ở từng kệ sách , trên mặt không chỉ là bởi vì
kích động mà còn là sợ, đổ một tầng tầng mồ hôi mịn.
Nhanh chóng tìm một lần cuối cùng, vẫn không có phát hiện
bong dáng của chủy thủ, Liễu Nhứ nhìn nhìn trời bên ngoài, cũng là
thời điểm Vương gia trở về rồi, vẫn là lần sau trở lại thôi.
Nữ tử nhẹ đóng cửa thư phòng lại, nhìn bốn phía cũng không
có phát hiện người khác, liền an tâm trở lại phòng mình.
"Tiểu Lục , thanh chủy thủ kia trong nhất thời cũng tìm không
được, mà ta thật sự không muốn nhìn thấy Bách Lý Hội một chút