Thủy Cơ nhìn chằm chằm khung giường hồng trắc kia, hồn
cũng tan tác.
Nâng một tay, che lại đôi mắt, nàng không muốn nhìn thấy
mình bây giờ, vết máu khắp người, đó là hài tử của nàng a.
Liễu Vân Tường hai tay ôm chặt đầu, ngồi xổm bên cạnh.
Mơ hồ, truyền đến thanh âm gầm nhẹ đang cực kì đè nén của
nam tử, tay ở hai bên đầu, không ngừng cào tóc của chính mình.
Vốn có một tia hy vọng, lại bị mình dập tắt rồi.
"Đều là ngươi tiện nhân này, ta muốn giết ngươi" Liễu Vân
Tường giống như điên rồi, nhằm phía Thủy Cơ trên giường, một
phen kéo tóc nàng, kéo nàng xuống dưới.
"A................" Thủy Cơ theo bản năng bảo vệ đầu, lưng nặng nề
đập xuống mặt đất, đụng một tiếng, vô cùng nặng nề.
"Buông ta ra............" Nữ tử giãy giụa, hai chân không ngừng
đạp loạn.
"Ngươi trả hài tử cho ta, tiện nhân, trả hài tử cho ta.........." Liễu
Vân Tường nâng lên một cước, dẫm trên bụng Thủy Cơ.
Đau nhức vô tận lan tỏa, hai tay Thủy Cơ ôm lấy chân Liễu Vân
Tường, thân mình vặn vẹo cong người lên, đau đớn cắn chặt môi
dưới, tóc đều đã rơi xõa xuống.
"Liễu Vân Tường, hỏi chính ngươi đi, nếu không phải ngươi
đánh mất lòng thiện lương, ông trời............sao lại muốn diệt Liễu gia
các ngươi?" Nàng dùng toàn lực, ngẩng đầu lên, giữa đôi mắt, chỉ
còn sót lại hận ý, thậm chí, mang theo một chút mỉa mai.
"Ngươi............, ta cho ngươi mạnh miệng." Liễu Vân Tường rút
chân dẫm trên bụng nàng, nửa ngồi xuống, nắm chặt lấy tóc Thủy
cơ, hung hăng kéo lên, đập thật mạnh xuống.
Đông, đông, đông, từng cái nện trên nền đất cứng chắc, Thủy
Cơ chỉ cảm thấy trước mắt dần dần mơ hồ, nhưng là, có một loại
thoải mái giống như được giải thoát.
"Ha ha ha, Liễu Vân Tường, Liễu gia các ngươi tuyệt hậu
rồi..........., Liễu Vân Tường, Liễu tướng quân? Ngươi căn bản không