Bên kia, Tập Ám ôm Liễu Duyệt bước nhanh chạy về phòng,
trên quần áo màu đen, dính đầy máu tươi của nàng, cả thân thể
không ngừng run rẩy, mỗi lần hít vào một hơi, trong miệng liền
phun ra một ngụm máu tươi.
Khuôn mặt nàng, tái nhợt không một tia sắc thái, một tay vô
lực buông xuống.
Vương gia, thực xin lỗi, ta lừa ngươi, Duyệt nhi không hề có
hài tử, căn bản cũng không xứng đáng, ta chỉ muốn, đánh cuộc một
lần.
Nhứ nhi, thực xin lỗi, tỷ tỷ lại phải đi, lần này, là đi thật rồi.
Cha, nương, thực xin lỗi, Duyệt nhi vừa trở về, lại không thể
tận hiếu.
Ca, thực xin lỗi, ta không thể gặp được ngươi lần cuối, bất quá,
chúng ta rất nhanh có thể gặp nhau rồi.
Cuối cùng, Bách Lý Hội, thực xin lỗi, ta thực sự, không có lựa
chọn nào khác.
Cố gắng mở mắt ra, rốt cuộc cũng không chống đỡ được, ánh
sáng mặt trời, chiếu thật là chói mắt.
Xuyên thấu qua lông mi nồng đậm, chỉ nhìn thấy một bóng
người mơ hồ, tóc như mực, lông mày như kiếm, ánh mắt sáng chói
như vì sao đêm, sống mũi kiên nghị, còn có, môi mỏng mím
Vương gia, đừng làm cho Duyệt nhi lo lắng, Liễu Duyệt mệt
mỏi không nói được một câu, muốn vươn tay xoa nhẹ lên môi hắn,
để cho bản thân mình nhớ kĩ, bộ dáng hắn cười khi đó.
Đầu ngón tay, vô lực nhúc nhích một chút, thật sự, quá lưu
luyến.
Nửa người trên kịch liệt cong người lên, cuối cùng một búng
máu, từ trong miệng phun ra.
Một mảnh màu đỏ, nhuộm lên đôi mắt khép hờ, nhìn không
thấy, cả Vương gia, đều nhìn không thấy.
Chỉ có màu đỏ, dính trên lông mi khép hờ, đầu, vô lực cúi
xuống khuỷu tay Tập Ám, cả một điểm hồng cuối cùng, cũng đã