MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 48

lạnh lẽo, rỉ ra vài giọt, tiếng khóc như nức nở mang theo chút bụi đất
cuồn cuộn nổi lên.

Bầu trời rơi xuống vài bông tuyết, bầu không khí Vân Nam,

chậm rãi lắc lư thân thể yếu đuối, một ít rơi trên tóc Tập Ám, mang
theo hơi nước ẩm ướt trên hốc mắt, trên sống mũi kiên định, chậm
rãi hóa thành chất lỏng chảy xuống. Tuyết ngày một rơi nhiều hơn,
trời đêm bắt đầu trắng xóa, trắng đến nỗi làm người ta không thể
nào mở to mắt được, đình viện vắng lạnh hoang tàn.

Trên vai chợt thấy ấm áp, một chiếc áo choàng lông sói được

khoác lên vai Tập Ám, ngón tay thon dài nhu mềm đặt trên vai, hai
mắt nhắm chặt trong nháy mắt sáng như tuyết, vậy mà, trước mặt lại
chính là Liễu Nhứ, mang theo chút không cam lòng, mang theo chút
đau lòng: "Gia, tuyết lớn rồi, quay về nghỉ ngơi một chút đi."

Đôi mắt đen bóng dần trở nên ảm đạm, hóa thành một đầm

nước lạnh lẽo, mất đi sức sống: "Ngươi lui ra đi."

"Gia"
Tập Ám nhắm mắt lại, lần nữa tựa vào cột đình, Liễu Nhứ bất

đắc dĩ không biết phải làm sao đành lui ra, buồn bã u thương, im
lặng lạnh lùng.

"Ngươi thả chúng ta đi đi."
"Không thể."
"Tại sao?"
"Bởi vì trên danh nghĩa, ngươi vẫn là nữ nhân của ta."
"Như thế nào, trách ta làm hư chuyện tốt của ngươi sao? "
"Ta chỉ muốn biết, ngươi đã tốn bao nhiêu tiền để mua ta?"
..............
Dường như đã trải qua mấy đời, giống như đang nằm trên mây

mềm mại, cố gắng nâng mí mắt nặng như vàng kim, tối quá, đây là
buổi tối sao? Hơi thở ngột ngạt, Bách Lý nhịn không được ho lên, lại
phát hiện hơi sức ho khan cũng không có, toàn thân tê dại xụi lơ.

Dần dần, một tiếng chân trầm thấp đến gần, kèm theo tiếng va

chạm của đồ vật phát ra âm thanh bén nhọn, một bàn tay nâng lên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.