“Gia Luật Thức, nhất thời đau đớn không là gì cả, cái ta muốn
chính là được sống” , trong mắt nàng không có một tia sợ sệt nào,
ngược lại có một ngọn lửa kiên định theo lời nói của nàng, cháy lan
ra.
Bách Lý Hội liền đưa chén lại gần miệng, một hơi uống xuống,
trên cổ tay vẫn còn được tay nam tử nắm giữ, những đã không còn
lực ngăn cản.
“Gia Luật Thức, thật là đắng a, ngươi giúp ta đi lấy chút mứt
hoa quả đi”, gương mặt nữ tử hiện lên vẻ khổ sở, trên môi còn lưu
lại một chút thuốc.
“Được” , Gia Luật Thức đứng lên, tuy là không muốn, nhưng
là bất đắc dĩ.
Đợi đến khi bóng lưng hắn biến mất, Bách Lý Hội vội vàng
đứng dậy, đem cánh cửa từ bên trong đóng lại.
Nàng biết, đau đớn ở trên người mình cũng là vết thương
trong lòng Gia Luật Thức.
Nàng không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng của mình lúc phát
độc.
Thật ra thì, chính mình tuyệt nhiên không sợ, chung quy so với
không có hi vọng thì vẫn còn tốt hơn.
Một trận đau đớn từ dạ dày chậm rãi lan ra, Bách Lý Hội theo
bản năng cong người lại, hai tay gắt gao che trên bụng.
Giống như một loại nước đọng bị bắn tung toé, trong đau đớn
mang theo chút tê liệt phát tán ra tứ chi.
Bách Lý Hội nhất thời chống đỡ không nổi, co lại trong góc, đôi
tay ép chặt ở một chỗ, mồ hôi trên trán thi nhau nhỏ xuống lên trên
quần áo.
Ngay sau đó đầu cũng lập tức choáng váng, kèm theo tim đập
nhanh một hồi, nàng nôn ra một trận.
Nàng cắn chặt lấy môi dưới, nhiễm lên một mảnh đỏ tươi, một
chút màu đỏ điểm lên hàm răng.