Nam tử một tay đặt lên tim, hắn cho là, hắn đối với Duyệt nhi
như vậy, nàng có thể thông cảm, hắn cho là, nàng sẽ nhận ra, hắn
cho là, tự mình có thể nắm giữ, cho đến khi trở thành sai lầm lớn.
Hôm nay, ngươi, bảo ta làm sao mà chịu nổi.
Chính mình không có khả năng, muốn quên cũng không thể
quên.
Điện hạ, nữ tử một tay cầm áo choàng, kiễng chân nhìn nam
tử, khóe mắt, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ chảy xuống.
"Hoàng hậu. . . " , nha hoàn một bên vội quỳ xuống hành lễ.
Nữ tử phất phất tay, buồn bã xoay người.
Hai người đứng đối diện nhau, rõ ràng là người bên gối,
nhưng lại xa lạ đến tột cùng, tâm một khoảng trống vắng, đã từng,
lại lần nữa dấy lên, nhưng bởi vì một nữ tử đã rời đi, mà, hoàn toàn
chết tâm.
Rõ ràng muốn gặp, nhưng, kiếp này cũng không nhìn thấy.
Vân Khinh cô đơn trở lại tẩm cung, phòng lớn như vậy, yên
tĩnh đến mức ngay cả âm thanh cây kim rơi xuống đất, cũng nghe
được rõ ràng.
Ngôi vị Hoàng Hậu, vĩnh viễn cũng không cần tranh, thế lực
của cha ở trong triều, đã sớm vì nàng mà trải tốt con đường này.
Ngước mắt, cảm giác lạnh lẽo thu hết vào mắt. Ở một nơi xa
hoa, đều cũng thua kém sự ấm áp của một nam tử.
Trời cũng nhanh sáng.
Hắn, lại một đêm không ngủ, đợi đến lâm triều, khiến cho hết
thảy đều bận rộn, lấp đi đau đớn trong lòng. ( đáng đời mà :v Vote
Hội – Thức =]] ).
Cho đến khi thể xác và tinh thần mệt mỏi, thì liền không để ý
tới nữa.
Tình, có thì đau, mất, càng thêm, khổ, không nói nổi.
Tập Ám thu hồi tầm mắt, dưới chân điểm nhẹ một chút, rơi
xuống trước điện.