MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 566

năm, chí âm chí dương, từng có một người, lấy được tuyết hồ trị
khỏi cô đĩnh. Chỉ có điều, cái đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."

"Thật sự?" Gia Luật Thức đứng lên, bổ nhào phun ra một ngụm

máu tươi.

"Vương" Hàn Hữu Thiên tiến lên đỡ hắn đến bên cạnh: "Không

thể dùng nội lực áp chế, bằng không, lúc phát tác sẽ nguy hiểm đến
tính mạng."

"Bệnh này, vốn là không chữa được, còn có, trăm ngàn lần

không được nói cho Hội nhi."

"Tuyết hồ ngàn năm này, truyền thuyết chỉ còn sót lại một con,

hơn nữa, một con tuyết hồ, chỉ có thể cứu một cái mạng."

Gia Luật Thức ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Vậy,

chính là có hy vọng hả?"

Hàn Hữu Thiên thở dài một hơi, ngồi xuống bên cnh hắn: "Cho

dù tìm được, chỉ sợ không thể tương hỗ, liền giống như ngân xà vậy.
Hơn nữa, trong truyền thuyết, tuyết hồ là một loài động vật có linh
tính, một khi hút máu nó, cho dù còn mạng, trong cơ thể thủy chung
sẽ có một cỗ khí huyết chi phối bản thân. Chỉ sợ, một lúc khắc chế
không được, sẽ mất nhân tính."

"Cái gì?" Gia Luật Thức một tay day day trán, tâm, rối rắm

mãnh liệt: "Mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể bảo trụ mạng sống, là tốt
rồi."

Tuyết hồ? Cho dù là lên trời xuống đất, ta cũng phải tìm ra

ngươi, để đổi lấy một mạng của nữ tử yêu dấu trong lòng ta.

Ngày hôm đó Gia Luật Thức liền đi lên núi tuyết, không hề

mang theo người nào.

"Hàn Hữu Thiên." Bách Lý Hội được dìu đỡ, đi xuống dưới

lầu: "Gia Luật Thức, hắn đi đâu rồi?"

"Vương.............hắn khoảng thời gian này sẽ ở lại tràng huấn

luyện, phỏng chừng, phải mất nửa tháng." Núi tuyết, to lớn như vậy,
tuyết hồ này, lại càng có linh tính.

Bách Lý Hội ảm đạm cụp mắt, mất mát gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.