MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 577

"Đây là cái gì?" Bách Lý Hội nghi hoặc nhìn nam tử bên cạnh:

"Làm sao có thể có nhiều đ

"Đây, chính là gò đống.'' Gia Luật Thức nắm tay nàng: "Chuyện

của gò đống, có nghe nói qua chưa?"

Bách Lý Hội lắc đầu, vẻ mặt mới lạ.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt một khối đá ném về phía trước, sau

tiếng vang đồm độp rất nhỏ, cục đá trên đỉnh rơi xuống.

"Bình thường, có thể ước nguyện ở chỗ này đều sẽ linh

nghiệm."

"Thật không?" Bách Lý Hội nhặt lên một cục đá, học bộ dáng

của hắn ném đi, đôi tay chấp lại, im lặng cầu nguyện.

"Gia Luật Thức, tại sao ngươi không hỏi xem ta đã ước nguyện

điều gì hả?"

"Nói ra sẽ mất linh." Nam tử tỉ mỉ thu lại mỗi một nụ cười tươi

tắn của nàng, ngày bọn bọn biệt ly, đã không còn xa.

Thừa dịp cô đĩnh còn chưa phát tác, hắn nhất định phải quý

trọng mỗi một ngày, nếu như đến những ngày tháng cuối cùng, vậy
hắn liền lựa chọn, một mình cố gắng chịu đựng.

Cầu xin, hãy để ta hoàn toàn quên đi Tập Ám, khóe miệng

Bách Lý Hội nhếch lên, nhìn lên trên.

Lần lượt ở xung quanh, nàng đi tới đi lui vài vòng: "Gia Luật

Thức, ta đã yêu vùng thảo nguyên này rồi."

Đôi mắt chớp động đã lâu không thấy linh khí, ngay phía

trước, tươi cười như vậy, chân thực như vậy, không phải xuất hiện
trong mộng.

Một tay Gia Luật Thức đặt trên ngực, lặng lẽ điều ổn hơi thở.
Bách Lý Hội cởi áo choàng, nhảy múa trước gò đống, tóc

giương nhẹ, bay theo gió, dáng người uyển chuyển, cùng với dung
nhan tuyệt thế, Gia Luật Thức sửng sốt phát hiện ra, mắt nàng, ánh
mắt lưu ly, quyến rũ như tơ, nở nụ cười, rõ ràng là đẹp đẽ mê hoặc.
Nhảy múa giữa bầu trời xanh, là một con Tuyết Hồ độc lập, cuồng
dã mà gợi cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.