MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 62

Thị vệ bên cạnh vẫn còn đang ở trên lưng ngựa một tay xách

Lý Như lên như một cái túi rách.

Đôi mắt cực lạnh hướng về phía Bách Lý: "Ngươi, là ai?"
Không muốn lãng phí hơi sức nhắm mắt lại, hồi đáp hắn với vẻ

mặt lạnh băng.

"Sưu" một tiếng, cây roi kim văn thon dài không hề báo trước

quất về hướng Bách Lý, một cỗ khí lạnh ném nàng lên, lại vừa nặng
nề rơi xuống đất. Một lúc sau mới nghe được thanh âm của thân thể
nặng nề va đập trên mặt đất, toàn thân đau đớn giống như bị tan nát
hết xương cốt.

Tiếng kêu đau cơ hồ bật lên trong cổ, thử giãy giụa vài cái, cuối

cùng vô lực rơi vào vực sâu tăm tối.

Cây roi trên tay một lần nữa vung lên, một nam tử đi theo bên

cạnh vội vàng ngăn cản: "Vương, nàng ta dường như bị trúng độc."

"Tất cả mang đi." Nam tử đứng đầu quay ngược lại, cưỡi ngựa

cuồn cuộn nổi lên nghìn tầng cát, lồng lộng hùng dũng biến mất
trong sa mạc.

"Quả thực là trúng độc, là một loại độc dược cấp tính, sau khi

có tác dụng toàn thân xụi lơ, để lâu không dùng giải dược, tứ chi
không thể hoạt động, sẽ thối rửa, may mà phát hiện vẫn còn sớm."
Thanh âm của một nam giới không nóng không lạnh dần dần truyền
vào tai Bách Lý, gắng sức nâng mí mắt lên, chống lại một đôi mắt
thâm thúy như hổ báo, vội vàng xoay đầu đi. Trong phòng còn có
một người khác, lời mới vừa nói ban nãy là đại phu tới.

Trúng độc? Thiếu chút nữa liền sẽ bị tê liệt
Cằm bị cưỡng chế ép quay trở lại: "Muốn giải độc sao?" Nam

tử ngồi bên giường nghiêng người tới, một tay giữ lấy cằm nàng.

Nghi ngờ trừng mắt nhìn, xem ra lời đồn bên ngoài chỉ là

phóng đại, người Hồ cũng có những người tốt đấy chứ.

"Cầu xin ta" Vừa vặn hai chữ liền đánh nát ấn tượng tốt ban

đầu, đôi mắt căm phẫn trừng trừng nhìn hắn.

"Không muốn?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.