MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 70

uống trà sữa nóng trong tay, trên mặt trước sau như một vẫn cười
rất ngọt ngào vô hại.

"Vâng." Bách Lý cầm lấy lọ bạch ngọc trên bàn, đứng ở giữa

sân. Miệng lọ bạch ngọc rất nhỏ, tuyết rơi dày đặc cũng chỉ có vài
giọt rơi vào. Đình viện bị tuyết bao phủ cùng với bầu trời nối thành
một mảnh, toàn bộ bầu trời chỉ để lại một loại sắc thái đơn điệu. Mắt
bị đâm cũng không mở ra được, thỉnh thoảng vài bông tuyết nghịch
ngợm rơi vào cánh môi nàng, khẽ liếm láp, lành lạnh, một tia lạnh
lẽo rơi vào trong khoang miệng.

Ngày ấy bị mang đi khỏi Tây Quận phủ, cũng có tuyết như thế

này, Tập Ám khoác áo choàng tuyết lang đứng ở trong tuyết, giống
như một người bị lãng quên mà độc lập lẻ loi như loài lang sói, cô
tịch, lạnh lùng. Hôm nay, chính mình đứng dưới bầu trời phương
Bắc, tuyết rơi khắp nơi, Tập Ám, phương Nam cũng giống như vậy
sao?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt, Gia Luật Thức

giật lấy lọ bạch ngọc trong tay nàng ném trên mặt đất, một chút hóa
thành nước chảy ra miệng lọ.

Thân thể yếu ớt vô lực trong tuyết không hiểu hấp dẫn hắn.

Cúi người xuống chiếm lấy môi nàng, mang theo sự xâm lược không
ai bì nổi, cạy hàm răng đang khép chặt, một tầng lại một tầng xâm
nhập. Bách Lý tránh không được, chỉ đành phải hé miệng thừa dịp
lưỡi của hắn xâm lấn thì cắn một cái. Nếm được mùi máu tanh, Gia
Luật Thức tựa hồ không có ý dừng lại, khiến máu lẫn vào trong
miệng hai người, hôn càng sâu hơn.

Đỡ Bách Lý đôi môi đã sưng mọng, tiếng Gia Luật Thức khàn

khàn tràn ngập tình dục: "Làm nữ nhân của ta."

Nhẹ nhàng kéo tay đặt trên vai nàng xuống, không kiêu ngạo

cũng không tự ti, tựa hồ còn mang theo vài tia giảo hoạt, gằn từng
chữ từng chữ một rõ ràng: "Ta, đã, có, phu, quân."

"Là ai?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.