Mắt sáng như đuốc, chỉ sau khi nhìn thấy Bách Lý biểu lộ mấy
phần căm phẫn cùng tự kiềm nén cũng không nguyện ý không
muốn thừa nhận.
Bách Lý trước mắt quần áo lam lũ, ánh mắt rã rời, trước ngực
còn có vết máu nhìn thấy ghê người, trên tóc cùng mặt đều là bụi
đất, tóc tán loạn, tựa hồ còn mang theo dấu vết của nước mắt chưa
khô.
Bách Lý nâng chiếc cằm lên quật cường, Liêu nhân, Gia Luật
Thức, trò chơi như vậy ngươi cũng tán thành sao? Ta thế nào mà
ngươi cũng là người Liêu, coi sinh mạng như cỏ rác, coi người Hán ti
tiện là món hàng của Gia Luật Thức, Bắc viện đại vương tôn kính.
Chứng kiến ánh mắt tràn đầy hận ý của Bách Lý, Gia Luật
Thức không khỏi nở nụ cười: "Có chạy thoát không?"
"Bẩm đại vương, không có. Chỉ có hai người đã bị chết trên
đường." Hắc Liễm tướng quân xuống ngựa, quỳ gối nói.
"Ừm" Mang theo hơi thở nồng đậm, miệng thậm chí cũng lười
mở ra, hai cái sinh mạng, như vậy cũng không đáng một xu.
"Muốn lưu lại sao?" Gia Luật Thức nhìn chằm chằm khuôn mặt
nhỏ nhắn tái nhợt của Bách Lý, thần sắc trên mặt hắn không ngừng
biến hóa.
Bách Lý hiểu rõ ở lại đây chỉ có một con đường chết, nếu muốn
tiếp tục sống rời khỏi Liêu quốc, phải kiếm thời cơ, mà lúc này,
chính mình phải bảo toàn được mạng sống. Trong vương phủ còn có
một Ôn Nhứ, biết đâu còn có kẻ giấu mặt muốn hại mình cũng
không chừng. Muốn bảo toàn được chính mình, cần có một quyền
lực tối thượng, mà quyền lực này chỉ có Gia Luật Thức mới cho
được.
"Xin mang ta rời khỏi nơi này."
Gia Luật Thức hài lòng nhếch mày thật cao: "Ngươi không hỏi
ta có điều kiện gì sao?"
"Không cần hỏi, điều ngươi muốn ta đều làm được."