Chương 12: Gặp nguy hiểm hung bạo
Ngày hôm sau, nàng liền ngồi trên nhuyễn kiệu, theo cùng còn
có Ôn Nhứ và chính vương phi.
Còn chưa tới trận huấn luyện liền nghe thấy từng trận âm
thanh đập không ngừng, cùng với tiếng thét chói tai của người Hán,
là tiếng phấn khích của người Liêu.
Vừa xuống xe ngựa, liền thấy một bóng dáng bước chân tập
tễnh vấp phải bụi đất đi tới. Là một tiểu hỏa người Hán, tuổi còn rất
trẻ, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi. T trên chân đều mang theo
xích sắt. Lảo đảo một cái, té ngã chênh vênh trên mặt đất, đôi tay giơ
lên, nhìn người trên xe ngựa đi xuống.
"Cứu ta"
Vài binh lính đuổi theo một tay nhấc lấy chân của hắn kéo như
là kéo chó chết trở về trận huấn luyện, giữa sân huấn huyện đào một
cái hố rất lớn, "Đông" một tiếng, liền đem nam tử ném vào giữa hố
cát.
Chung quanh hố gác lên một vòng củi gỗ, ánh lửa soi rõ nét
mặt của binh sĩ châm lửa. Trong hầm phát ra tiếng rống giận dữ của
ai đó, vài binh lính nâng xẻng lên hướng bên trong lấp đất cát
xuống.
Một cỗ khuất nhục khó có thể đè nén làm cho hốc mắt Bách Lý
ẩm ướt, hình pháp tàn nhẫn như thế này, hoặc là lựa chọn bị chôn
sống, hoặc là lựa chọn bị chết cháy, cả hai loại đều là chết, mà lại
chết một chút tôn nghiêm cũng không có.
Lần nữa quay đầu lại nhìn chính vương phi, trên mặt vẫn là nụ
cười tủm tỉm hài hòa, lại nhìn Ôn Nhứ, không có chút nào sợ hãi,
sóng nước chẳng xao.