MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 97

Không đếm xỉa đến trên mặt Gia Luật Thức dần dần nổi lên sát

ý, Bách Lý thông suốt dứt khoát nói ra: "Đúng, trừ phi ta chết."

Lực đạo trên tay từ từ siết chặt, chỉ cần hơi dùng sức, cổ nàng

sẽ bị bẻ gãy.

Bách Lý vứt bỏ phản kháng, bởi vì quá mệt mỏi. Mệt đến mức

hô hấp đều đã cảm thấy khó khăn.

Trong miệng chỉ có hơi thở ra, không còn hơi hít vào, khuôn

mặt tái nhợt khẽ nâng lên, bầu trời xanh thẳm, những đám mây ẩn
hiện, biến ảo vô cùng. Chim ưng cực đại bay qua, hết thảy, đều chậm
rãi tiêu thất tan rã trong mắt Bách Lý.

Ngựa Hồ tìm về gió Bắc, chim Việt gìn giữ phương Nam. Sau

cùng, thoải mái nở ra một nụ cười nhợt nhạt vô lực.

Gia Luật Thức bị nụ cười yếu ớt này làm thu hồi thần trí, nhẹ

buông tay, thân thể yếu đuối của Bách Lý mềm nhũn ngã xuống đất,
một mạch ôm nàng vào trong ngực yêu thương nâng khuôn mặt nhỏ
nhắn nhíu chặt của nàng.

Tất cả những người xung quanh đều nhìn bọn họ, người Hán,

người Liêu, cừu hận vắt ngang giữa hai nước.

"Bổn vương cho ngươi cơ hội cuối cùng, hoặc là cùng ta trở về,

ngoan ngoãn làm nữ nhân của Đại Liêu ta, hoặc là ngươi liền lưu lại
nơi này, sống hay chết tự ngươi nhìn xem.

"Lần này ta sẽ không theo ngươi đi." Bách Lý từng chữ từng

chữ một phun ra, giọng điệu lại dị thường nhẹ nhõm, tựa như đã
tháo xuống ngàn cân vạn cân trọng trách.

"Tốt." Gia Luật Thức nắm kéo Bách Lý trên mặt đất: "Ngươi ở

nơi này sớm muộn gì cũng có ngày trở thành doanh k hôm nay
ngươi liền phục vụ ta đi."

Hiểu rõ được ý đồ của Gia Luật Thức, người trong lòng không

ngừng giãy giụa: "Ngươi buông ta ra, Gia Luật Thức......"

Nhưng hắn đã mất lý trí, chỉ biết là hôm nay phải chiếm được

nàng, một tay xốc màn của doanh trướng lên hướng giường một bên
đi tới. Vừa chạm vào mép giường, Bách Lý liền bị gắt gao đè ở phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.