"Làm sao anh biết là tôi?" Vu Kiều có chút ngoài ý muốn.
"Không phải em đưa danh thiếp cho tôi sao, tôi lưu số của em vào rồi."
Ân Á Minh nhíu mày, Vu Kiều hỏi thật kì lạ, "Không phải em không lưu số
tôi chứ?"
"Ách..." Vu Kiều cười cười xấu hổ, không nghĩ tới đối phương phản ứng
bén nhạy như vậy.
Trong chốc lát Ân Á Minh đã cảm thấy khó chịu! Hắn cũng đã lưu số
điện thoại , đối phương vì sao không làm thế ? Hắn không đáng giá như
vậy sao? !
Vu Kiều vội giải thích: "Tại tôi bận quá nên quên, hôm nay liền lưu."
Lời này cũng không thể đền bù lòng tự trọng bị tổn thương của Ân Á
Minh, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, cảm giác không được coi trọng này
khiến hắn tức ngực không thôi, vì vậy lạnh lùng nói: "Đột nhiên em gọi
điện thoại đến là có chuyện gì, có phải để xác nhận số này đúng là số tôi
không ?"
"Không phải là, là có chuyện vô cùng quan trọng." Vu Kiều nhìn sắc mặt
tái nhợt của Quý Tử Nhàn cười nói, "Trước đó không phải anh nói với tôi
mình độc thân sao, trong nhà còn đang lo lắng về hôn sự của anh, hy vọng
ngươi đi xem mắt gì gì đó.”
Ân Minh tiếp tục giả vờ lạnh nhạt nói: "Đúng thế, làm sao vậy?"
"Hôm nay tôi đụng phải hai người, cứ nói tôi đoạt bạn trai của người
khác, đối phương nói, bạn trai cô ta chính là ngươi, còn nói hai người
không chỉ đã yêu nhau, còn muốn bàn đến chuyện đám cưới ." Vu Kiều vừa
nói chuyện vừa nhìn hai người đối diện, "Hai người bọn họ mắng tôi đầu
toàn máu chó, cho nên tôi nghĩ, có phải anh gạt tôi không? Tôi cũng thật
oan uổng, không phải chỉ ăn bữa cơm với anh thôi à, sao đã thành quyến rũ