Vu Kiều đang tự ghét mình thì một cơ thể ấm áp bất ngờ chen vào ổ
chăn.
"A...!" Vu Kiều hét một tiếng thất thanh, cô phát hiện giọng mình khàn
khàn, vì vậy lại muốn che mặt, đây nhất định là kết quả vì hô quá nhiều tối
qua! Quả thực không thể còn gì tốt hơn!
"Tỉnh rồi." Ân Á Minh kéo Vu Kiều vào trong lòng, môi đặt xuống trán
cô một nụ hôn rồi hôn thêm cái nữa, "Mệt thì cứ tiếp tục ngủ, hôm nay
cũng không cần làm gì." Anh rất tự tin với thể lực của mình, ngày hôm qua
xác thực có giày vò Vu Kiều quá mức, vốn nghĩ đến đây là lần đầu tiên của
Vu Kiều, định bụng dịu dàng một chút, không khiến cô chịu khổ, nếu
không ngộ nhỡ sau này Vu Kiều ngại tiếp xúc thân mật với anh sẽ không
tốt.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ, hành động thực tế lại là chuyện khác, thứ cho
năng lực nhẫn nại của anh có hạn, dưới tình huống hôm qua mà anh vẫn
hành động chậm chạp đã rất có phong độ rồi, để anh dứt ra rất tàn nhẫn!
Người trong lòng là vợ anh cơ mà!
Vu Kiều trốn trong chăn rầm rì.
Ân Á Minh hơi buồn cười, thế này là sao? Ngày hôm qua rõ ràng rất
nhiệt tình, sao sau khỉ thức dậy lại xấu hổ như thế này.
Có điều, bộ dạng này cũng thật đáng yêu.
"Có phải đói bụng rồi hay không?" Ân Á Minh vừa về từ ngoài, sáng
sớm anh đã dậy, biết Vu Kiều cực kì mệt mỏi, không thể dậy sớm, nên
tranh thủ thời gian xử lí qua lịch trình ở công ty, đại đa số đều hoãn lại, còn
lại đều làm xong trước trưa, vội về khách sạn, sau đấy thì đúng lúc Vu Kiều
dậy, hai người có thể cùng ăn một bữa cơm cùng nhau.
"Ừ." Vu Kiều khẽ đáp.