Đới Phân Phương nói nhỏ vài câu, cảm thấy ánh mắt con gái không tốt,
một lát sau tiếp tục nói: "Còn một người, chính là con trai cục trưởng Lưu,
lớn lên tuấn tú lịch sự, còn là danh giáo tốt nghiệp, khẳng định con thích
người này!" Cục trưởng Lưu là cục trưởng cục công an thành phố A, Vu
Gia có vài cái hộp đêm, cũng không có thiếu sản nghiệp liên hệ với họ rất
lớn.
"Mẹ, chúng ta không cần chạm vào nhà quan đâu, chúng ta thấp cổ bé
họng, loại người như vậy nhà cong cong thẳng thằng nhiều, con tiêu thụ
không nổi." Vu Kiều sợ nhất loại người có nhà như vậy, không phải cô
khiêm tốn, cô có tự biết rõ, gương mặt mình không giống phụ nữ đàng
hoàng, người nào làm quan không cần mặt mũi chứ, muốn kết hôn, khẳng
định muốn kết hôn với kiểu như Quý Tử Nhàn, mặc kệ mang đi đâu cũng
không có vấn đề gì, còn cô, chắc mang đi ra ngoài người khác còn tưởng
rằng là tình phụ bao dưỡng.
"Hơn nữa con căn bản không muốn kết hôn, mọi người không cần quan
tâm vấn đề này." Nói thật, Vu Kiều là có chút sợ đàn ông, từ nhỏ đến lớn
bởi vì khuôn mặt này mà nếm qua không ít khổ, rất nhiều người đều cảm
thấy cô không phải là người đứng đắn, trong trường cũng có người nói
bóng nói gió cô, rất nhiều nam sinh nhìn cô bằng ánh mắt không tốt, cô
không biết đã bị đùa giỡn bao nhiêu lần, thậm chí còn có một lần thiếu chút
nữa bị cường bạo, khi đó còn nhờ có Quý Huy đi ngang qua cứu cô.
Không kết hôn cũng không thực tế, cô có xuất thân như vậy, thân thích
trong nhà cảm thấy hôn nhân lại bất hạnh còn hơn làm bà cô ế, sau khi
quen biết cô và Quý Huy đều nhận ra đối phương rất xui xẻo, sau đó mình
cũng thật xui xẻo, vậy không bằng thuận tiện, cô giúp Quý Huy một tay,
Quý Huy cũng giúp cô một tay, coi như cô là người đã kết hôn, rốt cuộc
không cần ứng phó người nhà càm ràm.
Giờ Quý Huy đã chết, mặc dù cô cảm thấy có chút khổ sở, nhưng cũng
cảm giác nhiệm vụ mình hoàn thành, xem như là người đã qua hôn nhân,