MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 2: MA VỰC LÂU LAN - Trang 231

ngơi, không ai mở miệng nói với ai câu gì, bốn phía xung quanh im ắng
như tờ. Tư Mã Khôi cảm thấy lòng vô cùng thấp thỏm bất an, vừa thầm
mong thời khắc này kéo dài càng lâu càng tốt, lại vừa nơm nớp lo sợ
tiếng súng đùng đoàng nổi lên, báo hiệu bộ đội phải lập tức ra trận địa.
Sau trận chiến ác liệt này, chẳng biêt ai con ai mất, bao nhiêu người
trong số những gương mặt thân quen này sẽ sống sót trở về.

Lúc này, hội anh Thiết Đông đột nhiên đứng dậy, cả đội vội vàng

xuất phát. Tư Mã Khôi biết rõ chắc có nhiệm vụ cấp bách gì đây, anh
đang định hành động theo đội ngũ, nhưng người nọ đứng kề sát người
kia, nối thành hàng dài, không còn chỗ trống dành cho anh. Tư Mã Khôi
sốt ruột, lôi tuột Karaweik ra khỏi hàng bảo: “Thằng ranh con nhà cậu,
lông còn chưa mọc hết, theo đi quậy phá làm gì. Mau tránh ra nhường
chỗ cho ông Khôi”. Nhưng anh Thiết Đông giữ tay Tư Mã Khôi lại bảo:
“Lần này, cậu không đi được.”

Năm đó, anh Thiết Đông từ Bắc Kinh trở về Hồ Nam, đã tuyên

truyền tình thế trước mắt cho bọn đàn em trong quân khu, triệu tập mọi
người tham gia phong trào Hồng vệ binh dành cho học sinh sinh viên. Tư
Mã Khôi và Hải ngọng còn trèo lên tường ngồi nghe anh nói. Cả hai đều
rất thán phục tài thao lược của anh, cam tâm theo gót anh đến cùng, sau
này lại tình nguyện cùng anh tham gia chiến trận ở Bắc Miến, không ngờ
bây giờ lại bị anh ngăn lại. Tư Mã Khôi không nhịn được tức giận, bèn
lớn giọng: “Mấy năm nay vào sinh ra tử, có khi nào em chịu lùi sau lưng
kẻ khác đâu? Sao anh không cho em đi?” Anh Thiết Đông lẳng lặng đáp:
“Vì lần này, bọn anh phải đến một nơi rất xa. Nếu em đi sẽ không thể
quay trở về được nữa.”

Tư Mã Khôi nghe chưa rõ, đang định bám theo gạn hỏi thì đội ngũ đã

bắt đầu lên đường. Anh muốn đưa tay kéo anh Thiết Đông lại, nhưng
không hiểu sao người cứ mềm nhũn ra không còn chút sức lực, chỉ cảm
thấy bầu không khí xung quanh càng lúc càng bí bách oi nồng, dường
như ngột ngạt đến mức không thở nổi. Tư Mã Khôi nhìn từng gương mặt
quen thuộc càng lúc càng đi xa dần, cảm giác lạc lõng thất vọng trong
lòng cứ dâng trào không cưỡng lại được. Dòng nước mắt nóng hổi thi
nhau lăn dài từ khóe mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.