MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 2: MA VỰC LÂU LAN - Trang 230

CHƯƠNG 4: LIÊN XÔ CHẾ TẠO

Chương 4.1: Rừng rậm than đá

Mọi người tìm thấy một phiến đá nhô khỏi mặt nước, liền lấy dầu

hỏa táng thi thể giáo sư, theo như lời ông trăng trối trước lúc từ giã cõi
đời. Cục diêm tiêu lập tức cháy phừng phừng trên mặt nước, ngọn lửa
bốc mạnh đến nỗi mọi người không thể đứng cạnh, đành nhảy lên thuyền
rời đi.

Bốn người ngoái đầu nhìn ngọn lửa bùng cháy ngùn ngụt khuất dần

vào bóng tối phía sau lưng, đều không cầm lòng được. Trái tim họ tựa hồ
bị ai cắt cứa, cảm giác bần thần trống trải như vừa đánh mất vật gì vô
cùng thiêng liêng. Anh đội trưởng Lưu Giang Hà và cô nhân viên trắc
Thắng Hương Lân lặng lẽ rơi lệ, Hải ngọng miệng lầm bầm than ngắn
thở dài: “Xong thật rồi! Ông bác già không còn nữa rồi!”

Tư Mã Khôi nhiều năm chiến đấu ở vùng sơn cước Miếng Điện, anh

rất quen thuộc với cảnh sinh ly tử biệt, nhưng giờ đây hoàn cảnh của anh
cũng tương tự như ba người còn lại, quanh mình không có người thân,
đối với bọn họ mà nói, giáo sư Nông vừa là thủ trưởng lãnh đao vừa
giống như người cha trong gia đình. Hôm nay, anh vừa hay tin dữ: Tuyệt
và Ngọc Phi Yến tử nạn ở nước ngoài, bây giờ lại chỉ biết trừng mắt nhìn
giáo sư chết ngay trước mặt. Trong một ngày liên tiếp nhận hai ba cú sốc
nặng, khiến anh cảm thấy khó lòng chịu đựng. Những ý niệm hỗn loạn
thi nhau ùa về, khiến cơ thể và tinh thần anh rệu rã, kiệt quệ đến đỉnh
điểm. Tư Mã Khôi nằm ủ rũ trên sàn quan tài, chìm sâu vào giấc mộng
mị.

Trong lúc thần trí mơ màng, anh phảng phất như đang được trở về

cánh rừng rậm ẩm ướt tối đen ở Miến Điện. Hội anh Thiết Đông và
Karaweik vẫn còn sống, không hiểu vì sao cả giáo sư Nông, Ngọc Phi
Yến và đại đội trưởng Mục cũng nằm trong hàng ngũ. Trong khoảnh
khắc tiếng súng tạm lắng giữa trận đấu, mọi người ngồi quây quần nghỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.