MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 419

Chương 6.3: Cheo veo

Tuy Tư Mã Khôi chưa đạt đến bản lĩnh khinh công “én liệng tầng không,
chuồn chuồn chấm nước”, nhưng cũng từng luyện qua thuật “phiến cao
đầu” của giới lục lâm, cơ thể nhẹ tênh như mây khí, nên cái gì cao siêu
thì không nói, chứ leo tường vượt mái chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng con
người rốt cuộc vẫn không phải chim, lúc này anh đột nhiên thấy chân
mình giẫm hụt xuống động sâu, chân không tới đất, cật không tới trời,
mà muốn quay lại cũng không được. Tư Mã Khôi nghe tiếng gió vù vù
không dứt, tự biết bất kể huyệt động núi Âm Sơn sâu nông thế nào,
nhưng chắc chắn phải sâu hơn 20 mét, vì phạm vi đèn quặng không
chiếu tới đáy, với độ sâu ấy thì cũng đủ để thịt nát xương tan, một sống
chín chết, nghĩ đến đây mà lòng anh ớn lạnh.

Lúc này, hai tay Tư Mã Khôi vẫn cầm súng và đuốc, bất kể gió tạt, mưa
ướt, thanh đuốc dầu cá vẫn không tắt, nó loang loáng soi những nét vằn
vệt trên vách đá, hai bên vách cơ hồ có thể chạm tay vào được, nếu nhờ
vào bản lĩnh “bọ cạp đảo đầu leo tường”, anh vẫn có thể bám trụ lại trên
vách, ngặt nỗi khoảng cách từ chỗ anh đến vách đá còn xa tầm ba đến
năm mét, mà vách lại lõm vào trong, rất khó chạm tay tới, vả lại cơ thể
anh đang trong trạng thái rơi xuống với tốc độ chóng mặt, nên không thể
mượn lực bay sang ngang được.

Tư Mã Khôi hiểu rõ sống hay chết được quyết định chỉ trong thời gian
khoảnh khắc, nên bản năng mưu cầu sinh tồn đã khiến anh gắng hết sức
nhoài người vào vách. Tư Mã Khôi thả bó đuốc xuống, bắn một phát
súng vào bờ đá, lực đẩy về phía sau của loại đạn cỡ 12 khiến người Tư
Mã Khôi hơi dạt sang phía đối diện, giúp phần ngực bụng được trợ lực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.