MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 83

Ba người nằm vật ra đất, tứ chi bải hoải, không chỗ nào là không đau
nhức. Tinh thần và thể lực đều vượt quá sự chịu đựng, sức cùng lực kiệt,
họ không thốt được lời nào; mặc kệ những vết thương la liệt khắp người,
họ nằm thở hổn hển, đầu óc trống rỗng.

Tư Mã Khôi nằm sõng soài hồi lâu, cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung,
nhưng ý thức hỗn loạn cũng dần dần tập trung và sáng tỏ, anh nghe âm
thanh chấn động của những mảng đá đang tiếp tục sụt lún vẫn ầm ĩ bên
tai, trước khi bò hẳn ra khỏi vực sâu như địa ngục này, thì chưa thể nói
đến hai chữ “an toàn” được.

Thắng Hương Lân cũng cho rằng, mọi người vẫn còn ở trong tầng đáy
của lớp vỏ, không chừng sẽ còn xảy ra biến cố gì cũng nên, cô liền giúp
Tư Mã Khôi và Hải ngọng xử lý qua loa các vết thương, rồi định đứng
dậy đi tiếp.

Nhưng Hải ngọng lại nằm vật ra đất, nhắm chặt mắt, không muốn động
đậy gì nữa, anh nghĩ đến hội đội trưởng Lưu Giang Hà vĩnh viễn không
thể ra khỏi nơi này, lòng vô cùng buồn bã, mọi suy nghĩ đều nguội lạnh
đến tận cùng, anh dứt khoát nói với hai người còn lại: “Các cậu cứ
“bòm” tớ một phát cho xong, Hải ngọng tớ không thể chịu đựng sự giày
vò của tội lỗi này thêm nữa đâu, huống hồ ba người còn sót lại trong đội
khảo cổ chúng ta có sống trở về cũng còn mặt mũi nào mà gặp gỡ mọi
người; nếu lại phải vào xưởng gạch ngói viết báo cáo, chui xuống hầm
lò… hay nuôi lợn trên tàu hỏa thay cho đồng bào Hồng Kông, chi bằng
chết quách ở đây cho xong, may ra còn bon chen được tí đãi ngộ liệt sĩ
cách mạng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.