MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 94

lúc gọi điện báo, mà bây giờ còn định mượn lão một món làm kinh
phí hành động nữa kia.

Lão Lưu Hoại Thủy thoáng nghe đến chuyện vay tiền đã ra sức

lắc đầu, vừa nói vừa nhăn nhó mặt mày: “Tôi làm sai dịch cho đội
khảo cổ thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Bát gia đừng thấy tôi
thường ngày buôn bán tí chút trống bỏi mà nghĩ rằng tôi giàu, mấy
năm nay toàn là nhập hàng, có bán ra được món nào đâu, tiền nằm
hết vào hàng họ cả rồi. Hơn nữa, cậu xem tôi đã từng này tuổi,
không thể không ghém chút bạc lẻ trong người để dành mua quan
tài được”.

Tư Mã Khôi biết loại người như lão Lưu Hoại Thủy là loại giắt

tiền vào tận xương sườn, lúc muốn lấy ra phải dùng kìm kéo mạnh,
đòi tiền còn khó hơn đòi mạng lão. Thế là anh ngọt nhạt: “Lưu sư
phụ à! Bác làm gì mà sợ rúm lại thế! Bác cứ để tôi nói hết nhời cái
đã, hai gia đình chúng ta giao tình bao nhiêu đời nay, tôi nỡ lòng
nào lấy không tiền của bác được?”

Hai con mắt lão đảo nhanh một vòng: “Chẳng lẽ trong tay Bát

lão gia vẫn còn món hàng gia bảo nào ư?” Tư Mã Khôi nói: “Hàng
họ thì chẳng có gì cả, dẫu tôi có muốn giở trò lôi ra đôi ba món
hàng giả, cũng đâu qua nổi pháp nhãn của bác. Có điều, chuyến đi
Lopnor lần này, tôi cũng mang về vài bức thác bản, bác cứ xem qua
đi! Xem nó trị giá mấy đồng bạc….”

Có gì trên đời mà lão Lưu Hoại Thủy chưa từng xem qua. Lão

nghĩ, mấy thể loại như thác bản hay bản mẫu thì có giá trị gì chứ,
nên tỏ hết sức thờ ơ. Nhưng khi Tư Mã Khôi rút ra tập thác bản,
vừa nhìn vào, hai con ngươi của lão Lưu Hoại Thủy liền bám riết
lấy mặt giấy, không thể rời đi chỗ khác được nữa: “Đây là… Sơn
Hải Đồ trên đỉnh Vũ Vương mà!”

Tư Mã Khôi gật đầu nói: “Lưu sư phụ! Mắt bác độc thật đấy!

Đúng là người am hiểu hàng họ! Thế bác thử định giá xem vật này
thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.