MẸ TRONG TÂM TRÍ CON - Trang 57

Tại sao tôi không nghĩ đến mẹ? Chắc chắn, chắc chắn mẹ sẽ khóc và

buồn lòng về cô con gái của mình. Tôi thấy mình thật có lỗi với mẹ. Hồi
nhỏ, tôi là một đứa bé rất hiếu động và nghĩ gì nói đấy. Bố thường hỏi tôi:
"Con có yêu mẹ không?". Tôi chỉ nói: "Con không!'' Rồi phớt lờ, đi mặc
cho bố khuyên và giải thích để tôi thay đổi ý nghĩ đó. Những ngày khai
trường, những lúc đi chơi, bạn bè đều có bố và mẹ dắt tay đi, còn tôi thì chỉ
có bố, tôi buồn và tủi thân, đơn giản vì tôi muốn bằng bạn bằng bè, có bố
và mẹ. Điều đó khó vậy sao?

Nhưng giờ tôi đã lớn và đủ hiểu biết về mọi chuyện. Tôi thấy hối hận

vì đã vô tâm với chính người mẹ của mình. Mẹ thế nào đi nữa thì vẫn là
mẹ, không ai có thể thay đổi vị trí đó được. Tôi cũng không thể trách mẹ
được, bởi mẹ có lý do của riêng mình. Mẹ vẫn quan tâm tôi như trước,
không hẳn là bằng hành động nhưng chỉ cần nhận được những cuộc điện
thoại mẹ gọi hay những lá thư hỏi thăm mẹ gửi về, tôi đã vui lắm rồi! Hàng
tháng, mẹ vẫn gửi tiền về cho tôi ăn học, những đồng tiền mồ hôi nước mắt
mẹ làm ra. Mặc cho mọi người bàn tán thế nào về mẹ, tôi không quan tâm
và lại càng thương mẹ hơn. Những khi nhớ mẹ, tôi lại ngước lên bầu trời,
trong đầu vang lên câu hát:

Này bầu trời rộng lớn ơi

Có nghe chăng tiếng em gọi?

Mẹ giờ này ở chốn nao

Con đang nhớ về mẹ.

(Gặp mẹ trong mơ - Lê Tự Minh)

Nhiều lúc, tôi chỉ muốn mẹ ngồi bên lắng nghe những điều tôi nói,

những tâm sự của tôi, được tựa vào người mẹ, được mẹ ôm ấp che chở. Mẹ
thật thiêng liêng, cao quý. Mai này, dù chúng ta có trưởng thành đến đâu thì
trong mắt mẹ, chúng ta luôn là đứa con bé bỏng như những con chim non

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.