MẸ TRONG TÂM TRÍ CON - Trang 55

thứ bản năng chân thực nhất mà cũng nhân văn nhất khiến cho ngay cả một
người Điên trong câu chuyện của Vương Hằng Tích, dẫu không nhận thức
được bất cứ điều gì, nhưng trong khoảnh khắc được bế đứa con của mình
trước lúc rời xa, Mẹ Điên vừa đung đưa vừa cười trong khi nước mắt vẫn
giàn giụa hai hàng. Có cái Điên nào lại thật, lại Người, lại xúc động, thiêng
liêng đến thế?

Trong cuộc sống ngày nay, có biết bao câu chuyện cổ tích giữa đời

thực được viết nên bởi tình yêu tuyệt vời Mẹ dành cho con. Đó là người mẹ
Lí Diệm Hà hai chân trần đẩy xe hơn bốn mươi cây số, nhịn đói nhịn khát,
nhường phần cơm ít ỏi cho con để ngày hôm nay, cậu học trò An Kim Bằng
được đứng trên bục vinh quang nhận Huy chương Vàng Toán học Quốc tế
năm 1997 hay người mẹ giấu con một mình lên bàn mổ để con an tâm đi thi
(câu chuyện của chàng trai Lê Vũ Hoàng giải Nhất cuộc thi "Đường lên
đỉnh Olympia").

Cảm ơn cuộc đời này đã cho chúng ta có Mẹ. Tha thiết, mạnh mẽ

mong thời gian đừng trôi nữa, đừng để tóc mẹ pha sương, sợ lắm, sợ một
ngày bông hoa đỏ cài trên ngực phai sang sắc trắng tang thương, trắng lặng,
đơn côi:

Trần gian sương khói bơ thờ Mất mẹ rồi đời hết ngây thơ

(Tâm sự người cài hoa trắng)

Đợi lúc mẹ xa mới ân hận cất tiếng gọi Mẹ ơi, để rồi muốn báo hiếu

cũng chẳng thể được. Phận làm con, mãi luôn khắc cốt ghi tâm lời Phật
dạy:

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe

không

Đào Minh Châu - 9H THCS Lê Ngọc Hân - Hà Nội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.