MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 120

lên bao bọc vây quanh lấy Tôn Kiệt, từng người một khóc nháo, kéo quần
áo Tôn Kiệt, muốn hắn thu hồi lời vừa nói.

Nhưng Tôn Kiệt lại giống như bị thứ gì đó cố định lại, ánh mắt sáng

quắc mà nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, trong tròng mắt tràn đầy kỳ vọng và
khẩn cầu cấp bách.

Nhưng Tô Hồng Tụ lại hoàn toàn không trả lời hắn.

Không chỉ có như thế, thời gian tầm mắt lạnh lẽo nhạt nhẽo dừng trên

mặt Tôn Kiệt càng lúc càng dài, biểu cảm của Tôn Kiệt càng lúc càng u ám,
cuối cùng, lại không có chút huyết sắc nào, trở nên trắng bệch giống như tử
thi.

Tô Hồng Tụ vốn không mở miệng nói gì với Tôn Kiệt, Tôn Kiệt đã ý

thức được ánh mắt của nàng nhìn hắn có hàm ý gì.

Nàng thậm chí không có bất kỳ động tác gì, chỉ đứng bình tĩnh ở đầu

cầu thang, lạnh lùng, không một tiếng động nhìn hắn.

Tôn Kiệt lại thấy được chán ghét và khinh bỉ nồng đậm từ trong ánh mắt

lạnh lẽo của nàng.

Giống như có một âm thanh ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng cười nhạo,

người ngu si nói mơ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân
như vậy vĩnh viễn là khát vọng mà hắn không thể đụng tới, cho dù hắn giàu
có nhất nước, thậm chí quyền khuynh thiên hạ, chưa chắc nàng sẽ nhìn lâu
hắn một chút, huống chi hôm nay hắn dắt theo nhiều cơ thiếp trong nhà đi
ra ngoài như vậy.

Tô Hồng Tụ không nhúc nhích, đôi môi chưa từng mở ra vì hắn, ánh

mắt lạnh lẽo cự tuyệt hắn, từ vẻ khinh bỉ, toàn thân cao thấp của nàng tỏa ra
lạnh lẽo và xa lánh, nghe được nàng càng ngày càng chán ghét và phỉ nhổ
hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.