MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 121

Thật ghê tởm, thật sự bẩn, người nam nhân này, nếu hắn đến gần ta một

chút, ta sẽ bị mùi son phấn nồng nặn trên người hắn hun đến không thở nổi,
hắn còn lôi kéo ta, không thả ta đi, còn hỏi tên tuổi ta là gì, tên họ của ta có
liên quan gì đến hắn? Ta vĩnh viễn không muốn nghe tên của mình được
thốt ra từ trong miệng nam nhân bẩn ghê tởm như vậy.

Ngực Tôn Kiệt đảo lộn, trong lòng đau nhức, hắn vốn cho rằng đó chính

là phán đoán của hắn, bởi vì thấy được Tô Hồng Tụ xinh đẹp tuyệt luân,
dung mạo tự nhiên tuyệt mỹ như tiên trên trời, hắn tự ti mặc cảm, cho nên
nghe thấy âm thanh như thế bên tai.

Không được nói nữa, câm mồm! Câm mồm! Đừng có mà lẩm bẩm!

Đây không phải chính miệng nàng nói với ta! Môi nàng rõ ràng không

động đậy! Rõ ràng nàng không nói thêm gì! Nàng sẽ không, sẽ không ghét
bỏ ta, họ... Lúc gặp các nàng, ta còn không hiểu, ta còn không biết cảm giác
chân chính thích một người thì ra là như vậy, ta thật sự không biết!

Ta không giống như nàng nghĩ, ta thật sự không như vậy! Ta chỉ... Nếu

như mà ta sớm biết cảm giác thích một người thì ra là như vậy, lúc trước ta
tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc bọn họ!

Không phải vậy, đừng nói nữa! Nàng không nghĩ về ta như vậy, không

phải, không phải, tuyệt đối không phải...

Hai mắt Tôn Kiệt đầy máu, toàn thân căng thẳng, nắm chặt hai quả đấm,

khó khăn mở miệng, dường như muốn nói gì đó với Tô Hồng Tụ: “Ta...”

Một chữ “Ta” ngắn ngủn, nhưng hắn nói lại muôn vàn khó khăn, giống

như từ trong cổ họng cứng rắn vỡ ra, giống như máu từ ngực hắn ép ra.

Tô Hồng Tụ không có chút ấn tượng tốt với nam nhân thần hồn điên

đảo, tình cảm sâu nặng với mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.