MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 137

“Cầm trong tay ngươi, là cái gì vậy?”

Trong lòng Tô Hồng Tụ tò mò, tiểu nhị nâng khay vải mới lấy từ sương

phòng cách vách lên, đã lột vỏ, một đống lớn mượt mà trơn bóng, trắng nõn
sáng long lanh, xem ra hết sức mê người, chọc cho Tô Hồng Tụ nuốt vài
ngụm nước miếng liên tiếp.

“Chuyện này... Đây là một... Cống phẩm trong cung, bởi vì... Bởi vì

chưởng quỹ của chúng ta có người trong cung, cho nên mới... Mới...”

Sắc mặt tiểu nhị đỏ ửng, nhịp tim đập như sấm đánh, một câu hỏi thật

đơn giản, hắn đáp đứt quãng, bừa bãi, Tô Hồng Tụ nghe không hiểu tiểu
nhị đang nói cái gì, nàng tiến tới trước mặt tiểu nhị, dùng hai ngón tay trắng
nõn mềm mại nhón lấy một trái vải trong khay, lưỡi mềm duỗi ra, xoẹt một
cái cuốn trái vải vào trong miệng.

Tiểu nhị ngơ ngác há to miệng, nhìn không chớp mắt Tô Hồng Tụ

phồng lên quai hàm trắng mềm tinh tế, nhai từng miếng mà nuốt trái vải
xuống bụng.

Đột nhiên, Tô Hồng Tụ lại há mồm lần nữa, cái lưỡi mềm mại nhẹ

nhàng nhè ra một hạt vải màu đen.

Sắc mặt tiểu nhị lập tức ửng đỏ, trong nháy mắt đó, máu toàn thân hắn

giống như cũng bởi vì sôi trào mà khô khốc, hai chân tiểu nhị mềm nhũn,
không thể tiếp tục chống đỡ mình đứng thẳng, rầm một tiếng yếu đuối, va
chạm vào thực khách phía sau.

Trừ âm thanh ầm ĩ tiểu nhị phát ra khi ngã xuống, còn có một âm thanh

ầm ĩ khác của tiếng bước chân truyền ra từ dưới lầu.

Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa có một tráng

hán cao lớn vững chắc, tráng hán có chiều cao chín thước, thân hình khôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.