MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 135

Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhìn thấy rõ Phong

Lăng Thiên động lòng với nữ tử kia, rõ ràng một cái chớp mắt của hắn cũng
chưa từng rời khỏi nữ tử kia, nhưng quay đầu lại, hắn lại không muốn thân
cận với nữ tử kia rồi hả?

Chẳng lẽ chân chính trả lời cho suy đoán của bọn hắn, Phong Lăng

Thiên thật sự có bệnh khó có thể mở miệng không tiện nói ra?

Lưu Vĩnh gấp muốn chét, hận không thể xông tới túm lấy Phong Lăng

Thiên, cứng rắn nhét Phong Lăng Thiên vào trong phòng lầu hai, buộc
Phong Lăng Thiên thân cận với Tô Hồng Tụ, nhưng mà Phong Lăng Thiên
lại ném xuống một chữ “Đi”, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn về
phía sau, đã quay đầu ngựa, đi mất.

Chiến bào màu đỏ sau lưng hắn đón gió mạnh mẽ, khí phách vô biên và

huyết khí lan tràn trong không khí, giống như sen hồng uống máu nở rộ kéo
dài mười dặm phố.

Nhìn dáng vẻ Phong Lăng Thiên, nho nhã, anh tuấn, lịch sự, dịu dàng, ai

có thể nghĩ tới ba ngày trước người này mới chôn tươi giết sống mười vạn
tên lính quy hàng ở Thiều Quan?

Khi biết Thiều Quan cạn lương thực, còn dư lương thảo chỉ có thể ứng

phó nửa tháng sau, Phong Lăng Thiên quyết định hạ sát lệnh thật nhanh.

Phải biết rằng từ trước đến giờ chuyện hạ lệnh giết chóc như vậy nhà

dùng binh luôn khinh thường. Người ta rõ ràng đã đầu hàng ngươi, ngươi
còn giết người ta, vậy chẳng phải buộc người khác sau này liều chết phản
kháng, cho dù như thế nào cũng không quỳ gối với ngươi?

Nhưng Phong Lăng Thiên mặc kệ, chết mười vạn người, còn hơn chết

toàn bộ người Thiều Quan, chết kẻ địch, còn hơn chết người mình. Ngay cả
phụ tá và mưu sĩ hết lời khuyên bảo hắn, thậm chí lấy cái chết uy hiếp,
Phong Lăng Thiên cũng không thay đổi quyết định của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.