MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 153

Thế tới của quan tâm này hung hãn, hoàn toàn không thể che giấu,

giống như một luồng nhiệt dồn dập, xuyên qua cái nắm tay của hai người,
đánh thẳng vào trái tim ngây thơ mê hoặc của Tô Hồng Tụ.

Thật kỳ quái. Từ khi nàng ra đời cho đến bây giờ, toàn bộ năm trăm

năm, trừ Hồ Cửu ca, cho tới bây giờ Tô Hồng Tụ chưa bao giờ đọc được
kịch liệt như thế từ trong lòng bất kỳ ai, quan tâm và sầu lo nóng đến mức
gần như đả thương nàng.

Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Sở Dật Đình chắn trước người mình, lưng

cao lớn bền chắc như ngọn núi, trong lòng đột nhiên bị nhét đầy, trong
khoảng thời gian ngắn không biết nên nói những gì.

Sở Dật Đình vẫn không nhúc nhích chặn trước người Tô Hồng Tụ, lực

bàn tay hắn giống như thứ gì bảo vệ, vững vàng siết chặt bàn tay nhỏ bé
tinh tế trắng mềm như phấn của Tô Hồng Tụ.

Mắt tiểu nhị thấy mỹ nhân nhi mềm mại sắp vào tay, lại đột nhiên bị

người cắt đứt, sinh lòng không vui, híp mắt, lạnh lùng nhìn Sở Dật Đình
trước mặt: “Vị này là?”

Sở Dật Đình vốn lười pha trò với đối phương, vung tay, “Xoạt” một cái

rút bội kiếm bên hông: “Cút! Lần sau đừng để ta nhìn thấy ngươi!”

Động tác của Sở Dật Đình vô cùng kịch liệt, lúc rút kiếm lơ đãng kéo

nón che mặt trên đầu xuống, giây phút khi dung nhan tuấn mỹ vô song xuất
hiện trong mắt mọi người, trong quán vịt nướng lập tức vang lên tiếng hút
khí, một nhóm lớn chúng thực khách lại đỏ mặt.

Sau khi tiểu nhị thấy mặt chân thật của Sở Dật Đình, hơi kinh ngạc,

thầm nghĩ sao lại là tên tiểu tử này.

Lúc trước hai người đã từng gặp nhau một lần ở trạm dịch, tiểu nhị cũng

không ngụy trang nữa, chắp tay về phía Sở Dật Đình, hơi mỉm cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.