MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 198

Thanh Ngọc không cam lòng, vẫn không thuận theo, trong lòng nàng có

một dự cảm rất không rõ ràng, Vệ Thập Nhị lưu lại, vốn không có chuyện
gì khác, mà vì ở cùng một chỗ với Tô Hồng Tụ.

“Tanh Ngọc, lúc nào thì lời của ta nói, phải dùng tới ngươi phản bác?”

Vệ Thập Nhị cuối cùng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng
nhìn Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc vẫn coi hắn là ân nhân cứu mạng của mình, ông trời của

nàng, tất cả của nàng, nhưng có thể với Vệ Thập Nhị mà nói, lúc đầu hắn
lưu lại Thanh Ngọc, không phải nhìn trúng nàng trung thành và tận tâm với
mình, nói gì nghe nấy.

Thanh Ngọc coi Vệ Thập Nhị thành mạng của mình, Vệ Thập Nhị lại

chỉ coi nàng như một con chó mình nuôi.

Chó có thể cưng chiều, có thể dụ dỗ, nhưng nếu không nghe lời, cũng

không cần tiếp tục nuôi.

Sao Thanh Ngọc lại không biết, Vệ Thập Nhị chưa từng coi trọng mình?

Ở trong mắt Vệ Thập Nhị, Tô Hồng Mai, Tô Thừa tướng, cả Tô phủ,

bao gồm cả Thanh Ngọc nàng, tất cả, chẳng qua chỉ là đá kê chân để cho
hắn giẫm đạp bò lên mà thôi.

“Xin lỗi, Vệ Tướng quân. Thanh Ngọc vượt khuôn rồi.”

Thanh Ngọc biến sắc, lập tức trong lòng quặn đau, lòng nàng tràn đầy

không cam lòng, tràn đầy ghen tỵ trừng mắt nhìn Tô Hồng Tụ, nhưng khi
tầm mặt Thanh Ngọc chạm đến gò má xinh đẹp tuyệt luân, khi Thanh Ngọc
thấy, Tô Hồng Tụ khẽ nâng khóe môi, cười như không cười quăng một nụ
cười đùa cợt về phía mình, cho dù không cam lòng, trong lòng Thanh Ngọc
vẫn bắt đầu dâng tràn tự ti mặc cảm hèn mọn và đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.