Phong Lăng Thiên lạnh nhạt nói, lúc đi qua bên cạnh Uyển Nương, mắt
cũng không nhìn nàng ta một cái, Uyển Nương tràn đầy buồn bã, đứng phía
sau nhìn theo hắn không thôi, hắn giống như hoàn toàn không có cảm giác.
Mãi cho đến khi Phong Lăng Thiên lên lưng ngựa, thân hình hoàn toàn
biến mất ở góc đường, Uyển Nương vẫn đứng bên cửa sổ như cũ, lưu luyến
không rời, đắm đuối đưa tình nhìn hắn.