MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 286

Cho đến khi Sở Dật Đình thu tay lại, lau sạch vết máu trên kiếm, thu

kiếm vào vỏ, Mục Đức mới mặt trắng bệch, không thể tin nhìn Sở Dật Đình
nói: “Lục Vương gia... Ta là Mục thúc thúc của ngài... Ngài... Sao ngài lại
có thể đối xử với ta như thế...?”

Sở Dật Đình cúi đầu, lạnh lùng liếc nhìn Mục Đức.

Cái nhìn lạnh lẽo rét căm căm đó, âm u ác độc tàn bạo không nói ra

được: “Thì ra ngươi còn nhớ rõ ta từng gọi ngươi là thúc thúc, lúc trước
ngươi giúp nàng ta chặn ta, sao không nhớ rõ ta đứa cháu này?”

Nghe vậy, sắc mặt Mục Đức tái nhợt, lập tức cúi đầu, không dám nhìn

Sở Dật Đình nữa.

Thì ra mấy ngày trước Lương Hồng Xu chặn Sở Dật Đình trong phòng,

chính là chủ ý do Mục Đức cho nàng.

Là Mục Đức âm thầm phái người mai phục trong phòng Sở Dật Đình,

Sở Dật Đình mới thiếu chút nữa trúng chiêu.

“Mục... Mục thúc thúc cũng chỉ vì tốt cho hai ngươi...”

Sắc mặt Mục Đức trắng bệch, càng không từ bỏ ý định, vẫn giải thích.

“Câm mồm! Từ nay về sau, ta không có người thúc thúc này!”

Sở Dật Đình lạnh lùng quát, ôm lấy Tô Hồng Tụ ở dưới bàn, cũng

không quay đầu lại, kéo nàng rời đi.

Mục Đức kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng Sở Dật Đình đi xa, lập tức

trong lòng hối hận khó hiểu, đau đớn vô cùng.

Bởi vì lúc trước Sở Dật Đình từng bị Thục phi phản bội, Thục phi bỏ lại

ngài và Lương đế bỏ trốn cùng nam nhân khác, cho nên cả đời ngài hận
nhất người khác lừa gạt và phản bội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.