Mục Đức vốn cho rằng hắn và Sở Dật Đình chung đụng nhiều năm như
vậy, tình như phụ tử, cho dù hắn làm gì, Sở Dật Đình nhất định sẽ tha thứ
cho hắn, không nghĩ tới lần này chân chính chạm phải chỗ hiểm của Sở Dật
Đình, Sở Dật Đình tự thân ra tay phế võ công của hắn, như vậy, sợ rằng
tình cảm chủ tớ giữa bọn họ cũng không còn cách nào đền bù nữa.
Không thể không nói vóc người đẹp đúng là có chỗ tốt, thủ hạ của Sở
Dật Đình, cho dù là Hắc Tháp, hay Mục Đức, mỗi người đều có tình cảm
mập mờ nói không rõ ràng với hắn.
Thấy Sở Dật Đình quay đầu đi, cũng không thèm nhìn hắn một cái, Mục
Đức chỉ cảm thấy tim như đao cắt, cả khuôn mặt xám trắng, rốt cuộc không
nói thành lời một chữ.
Tô Hồng Tụ đang cảm thấy thú vị, nào chịu đi?
Sở Dật Đình giao đấu với người khác bên cạnh, nàng ngồi một mình
dưới bàn, vẻ mặt buồn cười, vô cùng thoải mái nhìn khuôn mặt Lương
Hồng Xu lúc biến đỏ, lúc tím, lúc lại đen giống như đáy nồi.
Khi Sở Dật Đình nói ra ai dám tổn thương nàng, nhất định không tha
cho, Tô Hồng Tụ nhìn thấy, cả khuôn mặt Lương Hồng Xu đều bị bóp méo,
nhìn ánh mắt nàng ta lại là đau lòng tức giận, ghen ghét căm hận khó diễn
tả bằng lời.
Thật sự hết giận, thật sự thoải mái!
Lúc Lương Hồng Xu này đoạt nam nhân của người khác, sợ rằng tuyệt
đối không ngờ rằng, một ngày nào đó nam nhân trong tim mình cũng sẽ bị
nữ nhân khác cướp đi.
Thế này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.