Sở Dật Đình lạnh nhạt nói, mặt mệt mỏi rã rời, lại nằm trên rơm rạ sau
lưng nhắm hai mắt lại.
Tô Hồng Tụ đang định ra ngoài rửa nồi, đột nhiên, cách đó không xa
“Ngao” một tiếng, giống như sói tru, bị sợ đến cả người nàng run rẩy, nồi
“Loảng xoảng” một tiếng rơi trên đất, cả người càng như nhúm lông tuyết
trắng vo tròn bất lực, “Xoạt” một cái cuộn tròn, không biết làm sao lại trốn
trong ngực Sở Dật Đình.
“Này – có sói.”
Trời sinh hồ ly chỉ sợ sói, trước kia khi Tô Hồng Tụ ở Hồ ly cốc, mỗi
lần gặp phải sói hoang, cũng sẽ nơm nớp lo sợ trốn sau lưng Hồ Cửu ca.
Sở Dật Đình liếc nhìn nàng, qua hồi lâu, mới lạnh lùng nói: “Đó không
phải sói, là chó hoang.”
“Ngươi nói bậy! Ngươi cho rằng ta ngốc, ngay cả chó và sói cũng
không phân biệt ra được!”
Tô Hồng Tụ nổi giận, duỗi nắm đấm nhỏ đấm Sở Dật Đình.
Nàng không để ý đến, nghe thấy sói tru, nàng không chỉ giấu đầu lòi
đuôi, ngay cả lỗ tai hồ ly của nàng cũng lộ ra cả rồi, đều dán trên đầu, ra vẻ
sợ hãi đến không xong, lông tơ dựng đứng.
Sở Dật Đình mất máu quá nhiều, đã sớm buồn ngủ, phải mạnh mẽ giữ
vững tinh thần an ủi nàng: “Không sợ, nhà gỗ này rất chắc chắn, sói không
vào được.”
Dứt lời còn thò tay nhéo lông mềm như nhung trên lỗ tai hồ ly của Tô
Hồng Tụ.