Tô Hồng Tụ vốn không quan tâm, mình ở bên ngoài bị truyền thành cái
dạng gì, dù sao nàng hóa thành hình người, chỉ cướp lai lịch, vượt qua
Thiên kiếp, nàng hoàn toàn không thèm ngoảnh đầu lại nhìn thân thể này.
Thiên kiếp thứ bảy mươi ba, chính là nàng tạo huyết chú trên chính bản
thân mình, nếu có thể khiến Lâm Hạo Hiên, Vệ Thập Nhị, tất cả những
người đã từng có lỗi với nàng phải trả một cái giá thật lớn, huyết chú tự
giải.
Nếu không thể, có nghĩa nàng độ kiếp thất bại, sẽ bị thiên lôi đánh cho
nát bấy, tan thành mây khói.
Theo Tô Hồng Tụ, chỉ có độ kiếp mới đúng là chuyện lớn hạng nhất
trong hồ sinh – nhân sinh của nàng.
Nên Tô Hồng Tụ không muốn để ý đến những chuyện phiền toái vụn
vặt kia, nhưng chuyện vụn vặt phiền toái n lại cố tình chủ động tìm tới trên
đầu nàng.
Nghe nói Tô Hồng Tụ bị từ hôn, Tô Hồng Mai vui vẻ, một buổi sáng
tinh mơ đã mang theo một nhóm nha hoàn ma ma đến nhìn Tô Hồng Tụ.
“Ôi, tỷ tỷ, muội nói tâm tình tỷ thật tốt. Đến lúc này rồi, tỷ cũng không
đi ra ngoài hỏi thăm một chút, người bên ngoài đồn thổi như thế nào về tỷ,
uổng công tỷ còn ngồi được ở đây.”
“Đúng vậy, đại cô nương, bởi vì như vậy, sợ rằng không còn ai đến phủ
xin cưới tiểu thư.”
“Cũng tốt, không bằng chúng ta giúp đỡ, chẳng phải vợ chính thức của
thợ rèn què Vương Nhị ở phố đông mới chết? Không bằng chúng ta đi nói
với lão gia, gả đại tiểu thư đi làm vợ kế.”