MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 450

Tô Hồng Tụ tìm sợi tơ hồng, đeo ngọc bội lên, thoải mái treo nó trên cổ,

nhắc tới cũng kỳ, ngọc này dường như có linh khí, lần đầu đeo lên nó lạnh
buốt như khối băng, nhưng mà đeo sau hai ngày, cho dù lúc Tô Hồng Tụ
tắm thay quần áo tháo nó xuống bao lâu, lúc đeo lại, từ đầu tới cuối đều ấm
áp ôn hòa, phảng phất giống như mang theo nhiệt độ cơ thể nàng.

Không chỉ như thế, dường như miếng ngọc bội này còn có khả năng

tăng linh lực của nàng lên, sau khi đeo, Tô Hồng Tụ phát hiện, thuật truy
tung và huyễn thuật của nàng rõ ràng cao hơn lúc trước một bậc.

Lần này từ dưới đáy lòng càng quyết tâm, chết cũng không trả ngọc bội

lại cho Tôn Kha.

Tô Hồng Tụ cố ý muốn chọc giận Tôn Kha, cố ý mỗi lần ra cửa đều đeo

miếng ngọc bội này, hơn nữa, chưa bao giờ giấu ngọc bội sau quần áo.

Chỉ có điều, phản ứng của Tôn Kha lại không giống như trong tưởng

tượng của nàng, mà hơi kỳ quái.

Mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đeo bảo bối gia truyền của hắn, cũng không

giống như rất tức giận, ngay cả liếc cũng không liếc về phía nàng.

Ngược lại có mấy lần, Tô Hồng Tụ thấy Tôn Kha kinh ngạc mà nhìn

ngọc bội trong cổ nàng, ngắm nhìn, gương mặt tuấn tú bắt đầu dần ửng đỏ.

Cho dù lúc trước ánh mắt Tôn Kha nhìn nàng lạnh như băng bén nhọn

cỡ nào, mỗi lần vừa thấy miếng ngọc bội trong cổ nàng, tầm mắt của hắn sẽ
bắt đầu trở nên ôn hòa.

Tên ngốc này, có phải nhìn thấy miếng ngọc bội này, lại nghĩ tới thanh

mai trúc mã Oanh Oanh kia không?

Tô Hồng Tụ không hề có chút ấn tượng tốt đẹp nào với Tôn Kha, bởi

vậy, mỗi lần thấy Tôn Kha si ngốc đứng đó nhìn nàng, nàng đều sẽ như con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.