MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 547

Thật ra từ khi bọn họ biết nhau đến giờ, nói còn chưa đầy một trăm câu,

gặp mặt cũng chưa đầy mười lần.

Lại qua nửa tháng rồi, ngay cả một lần di1enda4nle3qu21ydo0n Sở

Hiên cũng không xuất hiện trước mặt nàng, còn phái tới mấy tỳ nữ tay áo
dài múa đẹp, dung mạo xinh đẹp, bảo là muốn dạy Tô Hồng Tụ cầm kỳ thư
họa.

Tỳ nữ dạy Tô Hồng Tụ đánh đàn tên là Hoa Dung, Tô Hồng Tụ chưa

bao giờ biết trong cung Sở Hiên lại còn ẩn giấu tuyệt sắc như thế.

Hoa Dung người cũng như tên, tướng mạo tuyệt mỹ, khí chất thoát tục,

đặc biệt một tay cầm kỹ cao sơn lưu thủy của nàng, mỗi lần khiến Tô Hồng
Tụ nghe đến thất thần.

Mỗi khi Hoa Dung đánh đàn trước mặt Tô Hồng Tụ, nàng nhất định sẽ

dâng hương trước, khói trắng lượn lờ, tiếng đàn của Hoa Dung như tiếng
nhạc tiên, thỉnh thoảng như khóc như kể, lúc lại như tiếng chuông kêu leng
keng, vừa róc rách như suối chảy, vuốt nhẹ lòng, lại giống như thiên binh
vạn mã, rong ruổi chiến trường.

Dịu dàng mà trang nhã, đại khí và mênh mông.

Lại có Nguyệt Mạo tới dạy Tô Hồng Tụ tập viết, chữ viết đẹp đẽ đoan

trang, giống như từng con bươm bướm bay nhanh giữa tờ giấy trắng, thỉnh
thoảng lại ngân câu thiết họa *, nét chữ cứng cáp, mênh mông nguy nga
giống như mây mù trong núi lượn quanh núi lớn.

(*) ngân câu thiết họa: một cách nói về chữ viết của các nhà văn học

Trung Quốc, ý nói bút lực của người sử dụng thư pháp vừa cứng rắn, nhưng
ẩn trong đó lại là sự mềm mại và tinh tế.

Tô Hồng Tụ vốn không hề có hứng thú với cầm kỳ thư họa, bái hai

người này làm danh sư – hoặc là nói, nàng thật sự quá hâm mộ tài nghệ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.