MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 675

Bao tử vịt trong miệng Tô Hồng Tụ cũng thiếu chút nữa phun ra ngoài,

nàng chỉ thuận miệng nói một chút, nào biết Thúy nhi lại cho là thật.

Tô Hồng Tụ ấp úng, khuyên giải Thúy nhi: “Đừng nản chí! Lần này

không được, ngươi có thể đợi lần sau, giả bộ ngã nhào không được, lần sau
ngươi có thể thử chuốc say hắn.”

“Thế này, phu nhân, đây thật sự là một ý kiến hay, tửu lượng của Tôn

quản sự không tốt.”

Thúy nhi vui mừng nhướn mày, xoay người vội vã rời đi, có phải định

đi chuốc say Tôn Kiệt.

Còn lại một mình Tô Hồng Tụ nằm trên giường, chán đến chết, đạp đạp

hai chân.

Ánh sao lóe lên trên bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng như lụa, nhẹ nhàng

như sương mù chiếu nghiêng lên người Tô Hồng Tụ, mập mờ mà đa tình.

Tô Hồng Tụ nhắm mắt lại cảm nhận gió đêm dịu dàng vuốt ve, lúc này

tiếng nhạc khe khẽ theo gió bay đến bên tai, tiếng nhạc đẹp thê lương mà
dịu dàng, dường như hơi quen thuộc, Tô Hồng Tụ tò mò trong lòng, rốt
cuộc là ai? Hơn nửa đêm không ngủ, ở bên ngoài thổi sáo?

Không khỏi xuống giường đi về phía tiếng sáo.

Xa xa, nơi giàn nho, Tôn Kha hơi cúi đầu, khóe miệng dán lên một cây

sáo ngọc mà xanh biếc, ánh mắt mê ly mà cô đơn.

Nàng đã từng nghe bài sáo Tôn Kha thổi, khi nàng còn nhỏ, mỗi lần

buổi tối ngủ không yên, Hồ Cửu ca sẽ hừ hừ điệu nhạc như vậy dỗ nàng
ngủ.

Tô Hồng Tụ lắng nghe, không khỏi ngâm nga hát lên cùng Tôn Kha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.