Tô Hồng Tụ đi phía sau, nhanh chóng theo không kịp, không khỏi chảy
dài mặt, uất ức nói: “Ta không đi, chân ta đau.”
Tô Hồng Tụ vốn cho rằng Sở Hiên sẽ mắng nàng, hoặc kéo nàng tiếp
tục buộc nàng đi lên phía trước, đâu có ngờ rằng Sở Hiên nghe Tô Hồng Tụ
phàn nàn không ngừng, không nói lời nào, xoay người lại, một phát ôm Tô
Hồng Tụ vào trong ngực.
“Chi -?” Tiểu hồ ly hoảng hốt trong lòng, hai lỗ tai mềm như nhung lập
tức dựng lên, Sở Hiên duỗi bàn tay to che cho nàng.
“Không kêu, nhanh chóng đã đến.” Sở Hiên không cúi đầu nhìn Tô
Hồng Tụ, vẫn vội vàng như cũ đi lên phía trước, không bao lâu, một tòa
công trình miếu thờ to lớn xuất hiện trước mặt Tô Hồng Tụ, trên cửa ra vào
rõ ràng có ba chữ to màu đỏ thắm: Miếu nhân duyên.
Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, lại nhìn một đống thiện nam tín nữ bên cạnh,
trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ bàng hoàng.
Gì chứ? Suốt đường hắn đi vội vội vàng vàng như vậy, chính là vì đưa
nàng đến chỗ này sao?
Miếu nhân duyên? Sở Hiên mang nàng đến cầu duyên? Nhưng mà nhìn
vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lại khốc như vậy, không giống như sẽ tin
những điều này?
Lúc này, bởi vì dòng người quá đông, hai nam nhân lén la lén lút đằng
sau đã sớm bị đám người chen chúc đi, không thấy bóng đáng, Tô Hồng Tụ
nghe thiện nam tín nữ bên cạnh đỏ ửng mặt, vui sướng thẹn thùng xì xào
bàn tán.
“Có nghe nói chưa? Miếu này linh lắm, nữ nhi mặt rỗ nhà Vương nhị ở
Thành Tây, nghe nói cũng bởi vì đến đây cúng tiền nhang đèn, tháng trước
rõ ràng đã gả ra ngoài.”