MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 848

“Cứu mạng gì? Không phải ta có tên sao?”

Sở Hiên lạnh nhạt nói, ôm lấy Tô Hồng Tụ đang hờn dỗi liếc mắt.

Ai cũng không thấy trong tròng mắt lạnh như băng của hắn giống như

có ấm áp vui vẻ như sao băng lóe lên rồi biến mất.

Tô Hồng Tụ bĩu môi, nàng hơi hỗn loạn, không biết nên gọi Sở Hiên là

gì.

Rất hiển nhiên, nam nhân đứng trước mặt nàng này, bây giờ đã không

phải là Sở Hiên, thậm chí cũng không phải Sở Dật Đình, càng không phải
là Tôn Kiệt.

Nhưng hình như Sở Hiên không biết nàng đã phát hiện điều này.

Tô Hồng Tụ đưa tay che mặt, tiếp tục xoay trái xoay phải trên mặt đất,

đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từ đầu tới cuối đều không phát ra âm thanh.
Nàng không mang bao tay, gió lạnh tận xương thổi, đông lạnh bàn tay nhỏ
bé trắng nõn của nàng thành đỏ.

“Hắt xì!”

Đột nhiên, Tô Hồng Tụ co lại, nhỏ giọng hắt hơi một cái.

“Hắt xì! Hắt xì hắt xì!” Tiếp đó là hai, ba cái.

Ánh mắt Sở Hiên hơi rét, động tác mạnh như báo, khẽ cong eo –

Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng hoàn toàn không

hiểu được xảy ra chuyện gì, đã được Sở Hiên ôm lấy eo, dùng bàn tay ấm
áp chắc nịch ôm vào trong ngực.

“Không cần! Không cần! Không cần ngươi ôm, ngươi tên trứng thúi

này! Không cần ngươi giả mù sa mưa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đối xử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.