MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 847

không chống lại, mà theo dặn dò của Sở Hiên, đi dạo cả phòng, dọn dẹp đồ
thường dùng gì đó gói thành gói đồ nhỏ, ì à ì ạch cõng trên lưng.

Ở Thải Hoa lâu hồi lâu, bây giờ đã là đầu đông, Tô Hồng Tụ đẩy cửa

phòng ra, vừa bước ra ngoài một bước, một cơn gió rét lạnh thấu xương
xen lẫn vụn tuyết nhỏ mãnh liệt bay về phía nàng, nàng lập tức cảm thấy
hoa mắt, sau đó lảo đảo, ngửa mặt lên chỉ trời “Bịch” một tiếng ngã dập
mông xuống đất.

Tô Hồng Tụ vốn thấp bé, nhón chân lên cũng chỉ đến ngực Sở Hiên.

Cộng thêm trên người nàng bọc ít nhất năm sáu áo da dầy cộp, một cái té
này, như cuộn lông tròn vo trắng như tuyết lăn trên đống tuyết.

Tô Hồng Tụ ngửa mặt lên chỉ trời, lắc lắc gì đó, nàng định đứng dậy,

nhưng mà nàng thật sự mặc rất nhiều quần áo trên người, lại cõng thêm bao
đồ, eo lưng đều phồng lên, tròn tròn lăn trên tuyết, dù nàng dùng sức như
thế nào, dù lay động thân thể ra sao, sao cũng không có cách nào đứng dậy.

Rất nhiều thủ hạ của Sở Hiên đứng phía ngoài, thấy dáng vẻ buồn cười

như vậy của Tô Hồng Tụ, nguyên một đám buồn cười, người nhát gan còn
biết che miệng cười, người tính cách cởi mở thì đã sớm ở bên cạnh cười ha
ha.

Khiến Tô Hồng Tụ túng quẫn không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ mềm mại

đỏ ửng đến gần như nhỏ ra máu.

“Cứu mạng...”

Nàng hắng giọng kêu, bởi vì ngượng ngùng, hai bàn tay nhỏ bé trắng

nõn không chút sứt mẻ che mặt.

Sở Hiên chậm rãi đi lên phía trước, nhìn từ trên cao xuống, tròng mắt

đen cười như không cười, mắt lạnh như băng phản chiếu hình Tô Hồng Tụ
như trái cầu lăn qua lăn lại trên mặt tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.