MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 929

Đút lấy đút để, nàng cúi đầu nhìn muỗng nhỏ cầm trong tay, muỗng này

nhỏ hơn muỗng Sở Hiên tự tay làm cho nàng, không dễ cầm, muỗng làm
cho nàng, trên cán muỗng còn khắc hoa văn hình hoa sen nàng yêu thích
nhất.

Tô Hồng Tụ đau lòng, vùi đầu nhỏ vào trong đầu gối không muốn

ngẩng lên.

Không biết Sở Hiên đi đâu, cả buổi tối không thấy hắn về, đến sáng vẫn

không thấy bóng dáng.

Hắn có thể không cần nàng nữa không? Ném một mình nàng ở đây, bản

thân đi về?

Bởi vì nàng quá dài dòng, quá rắc rối, luôn cãi nhau với hắn, luôn để

cho hắn không vui.

Đều do nàng không tốt, khiến hắn tức giận bỏ đi, đều là lỗi của nàng

Tô Hồng Tụ khóc hết sức lợi hại, đầu nhỏ vùi trong đầu gối khẽ run lên,

đau lòng gần chết.

Nàng cũng không để ý tới Vệ Thiên đã ở bên ngoài cẩn thận quan sát

nàng hồi lâu, hắn cầm trong tay một bức tranh, trên bức tranh vẽ chính là
Tô Hồng Tụ.

Đó là bức tranh Vệ Thập Nhị cho hắn.

Vệ Thiên chờ Tô Hồng Tụ khó khăn lắm mới khóc xong, bước lên trước

vỗ nhẹ bả vai Tô Hồng Tụ.

Hắn không ngờ phản ứng của Tô Hồng Tụ lại kịch liệt như vậy, “Xoạt”

một tiếng đầu nhỏ rời khỏi hai đầu gối, hai tay nhỏ trắng nõn nắm chặt bả
vai Vệ Thiên, dùng toàn bộ sức mạnh, không ngừng lắc Vệ Thiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.