MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 113

những Hồng Thanh Quang phụ một tấm lòng mà còn muôn tấm lòng ở phía
sau tôi nữa…

Ngồi chết gí, tôi lo sợ nhìn cốc rượu. Thoáng như có nụ cười, trên gương

mặt vốn nhiều cảm xúc, gã "bật" nhẹ nhàng:

- Rất cảm ơn anh đã chiếu cố vì tất cả. Trước khi uống với anh thì phải

nói rõ: Anh nói bỏ tiền ra mua báo Công an Nhân dân và An ninh Thế giới
là vì tôi thì tôi không dám nhận. Một tờ báo bất kỳ "đứng được" trong lòng
bạn đọc, trước hết phụ thuộc vào tài thao lược của Tổng Biên tập, sau mới
đến chuỗi phụ tá giúp việc giỏi nghề, biết sáng tạo ý tưởng của cấp trên…

Tôi thầm nghĩ, gã "đá" thật, ngay cả lúc uống rượu vẫn không bị cái tôi

che lấp mà quên bảo vệ màu cờ sắc áo cho cả tờ báo. Nếu ở địa vị gã, chắc
tôi đã chặc lưỡi cho qua.

Người ta nhận xét gã là một trong những nhà báo xuất sắc của thế hệ

cũng là đương nhiên.

Trong vai MC hay người đi phỏng vấn, gã luôn xuất phát từ vị trí "đồng

minh". Cái "đồng minh" ấy và vị trí này luôn biến hóa. Gã đưa ra những lời
bàn lê thê. Nêu những câu tán thưởng, đưa đà ngắn ngủn. Nhưng tất cả chỉ
là thủ thuật của thể loại báo chí tương tác hướng tới vấn đề cần phải giải
quyết.

Tài báo chí của gã thể hiện rõ dấu ấn cá tính là biết gợi mở vấn đề báo

chí một cách dân chủ, hiện đại và nhân văn thông qua luận bàn chứ không
xoay xỏa bắt bẻ, dồn "đối tác" vào thế bí theo cách thông thường.

- Ông có nghĩ mình là một nhà báo giỏi?

- Có những lúc tôi là nhà báo như vậy và ngược lại…

- Bao nhiêu phần trăm "như vậy" và bao nhiêu phần trăm "ngược lại"?

- Ông ơi, chắc chắn phần trăm "như vậy" phải chiếm lượng áp đảo. Nếu

không Tổng Biên tập và bạn đọc đã chẳng để cho tôi yên. Nghề báo là nghề
nghiệt ngã, nó vắt kiệt sức lực, trí tuệ mỗi lần tác nghiệp. Chẳng lần nào
giống lần nào. Nó làm mới điều cũ. Việc mà cũ thì phải được nhìn mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.