MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 114

Còn sự kiện mới 100% thì cũng đồng nghĩa thử thách 100% sự nhạy cảm,
100% kinh nghiệm, 100% bản lĩnh…

Hừ, riêng cái bản lĩnh ngồi như bị xích trong phòng tìm ý tưởng hoặc

đọc bài vở của mấy tờ báo ngày nối ngày cũng đáng để tôi sởn gai. Gọi
điện bất kỳ lúc nào cũng thấy gã xưng đang ở cơ quan. Lì như chiếc đe lò
rèn.

Không ít lần trong các cuộc tao ngộ bạn văn chương, ai đó vô tình nhắc

đến vấn đề nhạy cảm nào đó cho thêm đậm vị rượu, gã phẩy tay đàng
hoàng và hơi quá rành mạch:

- Xin lỗi các ông, chuyển đề tài được không? Bổn phận và công việc của

tôi không cho phép tôi bàn luận những vấn đề này. Nếu tôi tham gia bàn
luận thì quá bất nhẫn với những gì tôi đang có hiện tại. Bàn hay không bàn
những chuyện trên thì cũng không ảnh hưởng gì đến sự chúng ta trọng quý
nhau…

Ai đó khó chịu thì gã lặng lẽ cầm ly rượu, đứng dậy. Điều đơn giản này

không phải ai ở vị thế tương tự như gã cũng có thế hành xử. Họ sẽ dấp dính
chịu trận, rồi sau tan cuộc nhậu mới nhắn nhe trách khéo. Đơn giản và dứt
khoát kiểu đàn ông với nhau. Đó cũng là điều đáng nể trọng ở gã.

Một lần cùng gã đánh xe lòng vòng toát mồ hôi suốt mấy con phố tìm

quán café có chỗ đỗ ô tô. Bỗng gã nghiêm túc trong sự bồng bềnh giảm
chấn của chiếc Escape:

- Tôi chỉ được mong đi tù mấy năm ông ạ. Tôi thèm cái cảm giác ở tù để

làm thơ. Nhưng khổ nỗi không ai cho tôi đi tù cả. Ông có tin là tôi thèm cái
cảm giác ấy không nhỉ?

Hơi choáng vì sự dở hơi, ngây ngô thật lòng đến buồn cười của gã,

nhưng tôi tin. Tin vào lẽ tự nhiên bản năng nghệ sĩ của gã và của chính tôi.
Không tin một người đàn ông đã hy sinh cả một tuổi trẻ vì tình yêu với
người nghệ sĩ tài sắc thì còn tin ai đây. Sự cảm thông và chia sẻ có tính
thuần túy đồng loại. Chính tôi cũng có lúc tưởng vậy, chỉ có điều không
dám mạnh miệng thừa nhận như gã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.