MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 14

Chú Hai không quay đầu lại, theo sát thanh niên áo sơ mi kia đi về

phía bên cạnh, thanh âm nhàn nhạt truyền tới: “Tiểu Vũ, cháu vội thì về
trước đi, chú Hai sẽ về một mình.”

Từ nhỏ đến lớn, chú Hai rất ít khi dùng loại giọng này nói chuyện với

tôi, tôi biết ông ấy thực sự tức giận, trong lòng hối hận vô cùng. Làm sao
tôi có thể yên tâm để chú Hai đi một mình, vội vàng đuổi sát theo sau.

Đi qua đám người ồn ào trong sân, Áo sơ mi đưa chú Hai đến thẳng

phòng mới ở nhà chính. Tôi cảm thấy bất an, lo lắng theo sát chú Hai. Rất
nhanh đã thấy được nhà chính, một bố mạn* màu đen dày cộp ngăn giữa
cổng với nhà chính, không nhìn thấy bên trong, thoạt trông rất quỷ dị.

(*) Bố mạn: màn che bằng vải bố.

“Chú, đang ở bên trong.” Áo sơ mi chỉ vào tấm bố mạn màu đen dày

cộp cười nói với chú Hai.

Tôi cảm thấy hắn cười có chút quỷ dị, trong lòng lại càng lo lắng,

không nhịn được hỏi: “Bên trong là cái gì?”

Áo sơ mi mỉm cười nhìn tôi, có chút giễu cợt nói: “Cậu nghĩ trong này

là cái gì? Ha ha, đương nhiên là quan tài người chết.”

Nói xong, Áo sơ mi không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, mời chú

Hai đi vào, chú Hai rõ ràng cũng cảm nhận được có cái gì đó không đúng,
sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhưng cũng không do dự lâu, khẽ gật đầu, đưa
tay vén một góc bố mạn màu đen lên.

Tuy tôi đứng sau lưng chú Hai, nhưng ngay khi bố mạn vừa được nhấc

lên, vẫn có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí phả ra. Nhìn theo bố mạn
màu đen vén lên, tôi có thể thấy ánh nến lập lòe vây quanh căn phòng, vị trí
chính giữa là một cỗ quan tài đỏ chót như được nhuộm bằng máu, đỏ tươi
đến nhức mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.