MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 163

“Ông ấy không có ở trong phòng. Cháu cũng không biết ông ấy đi

đâu. Bác Cả, bác không phải sợ. Chú Hai sẽ không làm hại chúng ta.” Tôi
nói tự tin mười phần nhưng bác Cả vẫn nghi ngờ nhìn tôi.

“Làm gì có chuyện quỷ không sợ người? Cháu đừng gạt chúng ta!”

Bên ngoài, một ông bác hướng về phía tôi hô, là người một thôn nhưng mà
tôi không nhớ nổi tên ông ta là gì.

“Đi thôi, chúng ta rời khỏi cái nơi chết tiệt này thôi!” Những thôn dân

khác lục tục bỏ đi, vội vội vàng vàng chạy về nhà mình.

“Tiểu Vũ, dù sao chú Hai con cũng là em trai ta. Bây giờ nó xảy ra

chuyện, bác không thể không quản. Như vậy đi, bác dẫn bác gái và Thuyên
Trụ sang thôn bên tránh một lát, bác có một người bạn là thầy pháp, hắn
còn có một anh trai hình như cũng biết chút pháp thuật. Bây giờ, bác sẽ đưa
bọn họ đi luôn rồi mời người về, nếu có thể loại trừ được con quỷ trong
người chú Hai, chúng ta cũng không cần sợ hãi nữa.” Bác Cả nói xong,
xoay người rời đi.

“Bác Cả! Bác Cả!” Em gái gọi thế nào, bác Cả cũng không quay lại.

“Anh, chúng ta đưa mẹ đi thôi. Nếu như ba quay lại biến thành ác quỷ

như ngày hôm qua, chúng ta sẽ gặp họa. Chẳng lẽ, anh thực sự muốn đấu
với con quỷ trong người ba sao? Nếu anh xảy ra chuyện gì, em biết làm sao
bây giờ!” Em gái vừa nói vừa khóc, rúc vào lòng tôi.

“Yên tâm đi, anh mới xem tài liệu về quái vật kia rồi. Bạch Mao Tiêu

sợ mực đỏ. Trong túi của chú Hai có mực đỏ, chờ nó tới, chúng ta sẽ dùng
mực đỏ đối phó với nó. Nếu như chú Hai biến thành quỷ, anh sẽ bày pháp
trận định trụ nó, dùng đinh trấn hồn đóng vào nó. Anh nhất định phải báo
thù cho Huyền Thanh đạo trưởng!”

“Anh, em có một vòng tay gỗ đào, là ba đưa cho em để trừ tà. Anh

mang theo đi!” Nói xong, em gái đeo vòng vào cổ tay tôi. Nước mắt tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.