MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 59

phố này đều cho là dân quê chúng tôi chưa từng được ăn sô cô la sao? Hình
như thực sự là chưa từng ăn, nhưng đừng nghĩ đem mấy thanh sô cô la là đã
mua chuộc được chúng tôi. Chúng tôi bằng lòng chỉ đường, cũng là xuất
phát từ lòng tốt của chúng tôi mà thôi.

Tôi ra hiệu bảo em gái nhận lấy sô cô la.

Triệu Ngọc Nhi bị lời của tôi chọc cười, cười khúc khích, cười tươi

như hoa, nói: “Anh đẹp trai nói chuyện thật đáng yêu.”

“Đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì mau nói đi, chúng tôi không có

nhiều thời gian.” Tôi mất kiên nhẫn nói.

Triệu Ngọc Nhi lắc đầu bất đắc dĩ, thu lại nụ cười, nói: “Là như vậy,

chúng tôi muốn lên sườn núi Đầu Chó xem một chút, anh có thể …”

Tôi hơi biến sắc mặt, cắt ngang lời cô ta, nói: “Các người muốn lên

núi Đầu Chó làm gì?”

“Đi du ngoạn.” Triệu Ngọc Nhi vuốt vuốt tay nói.

Tôi khẽ hít một hơi nói: “Các người không thể đi.” Tôi không muốn

nhìn thấy một đại mỹ nhân như cô ấy bị hù dọa trở thành một người ngớ
ngẩn hay một người thực vật, bốn gã Sư Nha Bá chính là một bài học
xương máu.

“Vì sao?” Triệu Ngọc Nhi nhíu đôi mi thanh tú, khó hiểu nhìn tôi.

“Trước khi đến đây, chắc hẳn các ngươi đã nghe chuyện Hang Quỷ

trên sườn núi Đầu Chó rồi chứ?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Ba nam một nữ vẫn luôn đứng phía sau nghe tôi và Triệu Ngọc Nhi

nói chuyện, nghe thấy tôi nhắc đến Hang Quỷ, không khỏi kinh hô một
tiếng: “Hang Quỷ là thật!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.