MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 77

gọi mấy lần cũng không có ai nghe.

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng tôi cảm thấy nặng nề khác

thường, thấy Triệu Ngọc Nhi mặc dù hôn mê nhưng hô hấp đã bình thường
trở lại, trong lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm một chút.

“Anh.” Em gái đi đến bên cạnh tôi lo âu hỏi: “Chị Triệu không sao

chứ?”

“Yên tâm đi, cô ấy chỉ là quá sợ hãi thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tôi nói.

Sau nửa đêm, thôn dân lục tục kéo đến nhà chúng tôi nhìn Triệu Ngọc

Nhi, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào đi ngủ. Vất vả chịu đựng đến
bình minh, hầu như toàn bộ người của Vân Long Bá đều biết chuyện của
bọn Triệu Ngọc Nhi. Nhưng mãi đến tám giờ sáng, bác Cả mới gọi điện
thoại báo cảnh sát. Nhân lúc cảnh sát chưa tới, lão trưởng thôn đưa theo
một số người lớn tuổi đi lên phía sau sườn núi Đầu Chó. Tôi, em gái và chú
Hai cũng đi theo, thím Hai ở lại chăm sóc Triệu Ngọc Nhi. Khi chúng tôi
tới sườn núi Đầu Chó, thấy tình cảnh trước cửa hang, không khỏi hít một
hơi khí lạnh, lảo đảo mấy cái.

Chỉ thấy trên bãi cỏ trước Hang Quỷ nhuộm đầy máu tươi, một ít

xương trắng nhuốm máu vứt lung tung trên cỏ. Giống như một người ăn
đùi gà xong, tùy tiện ném xương khắp nơi, vô cùng thê thảm. Em gái nhìn
thấy, run lẩy bẩy, gắt gao nắm chặt tay tôi. Những người khác cũng hoảng
sợ biến sắc, tình hình trước mắt, rõ ràng những người bạn của Triệu Ngọc
Nhi đã bị thứ gì đó ăn tươi nuốt sống.

—–Hết—-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.