đấu phụ thuộc vào những cú đánh quan trọng của anh. Thử đoán xem trong
số những cú đánh đó, anh ta đã trượt bao nhiêu cú? Câu trả lời là Một.
MỘT!
Đó là tâm thế của một nhà vô địch. Đó là cách những người không
có nhiều tài năng như đối thủ của mình vẫn giành được chiến thắng. John
Wooden, vị huấn luyện viên bóng rổ huyền thoại, kể cho tôi nghe một câu
chuyện rất thú vị. Một lần, khi Wooden vẫn còn là huấn luyện viên cho một
đội bóng cấp ba, một cầu thủ tỏ ra không hài lòng vì anh ta không được
tham gia vào những trận đấu lớn. Cầu thủ đó, Eddie Pawelski, năn nỉ
Wooden cho anh ta cơ hội, và cuối cùng thì Wooden xuôi lòng. Ông nói,
“Thôi được rồi, Eddie. Thầy sẽ cho em một cơ hội. Thầy sẽ cho em thi đấu
trong trận với Fort Wayne Central vào tối mai.”
“Bỗng nhiên, tôi cũng không biết sao tôi lại đồng ý như vậy nữa.”
Ba đội cạnh tranh để giành lấy chứng vô địch bang Indiana, một đội là của
ông, và một đội khác là Fort Wayne Central, đội đối thủ vào tối mai.
Tối hôm sau, Wooden bắt đầu cho Eddie tham gia. Rất nhanh
chóng, ông nhận ra rằng Eddie sẽ không trụ nổi quá hai phút, nhất là khi
Eddie phải đấu lại với Armstrong, cầu thủ cứng cựa nhất của bang ở đội
Fort Wayne.
Wooden kể: “Eddie như hủy diệt Armstrong hoàn toàn. Tối đó,
Armstrong ghi được ít điểm nhất trong sự nghiệp của anh ta. Eddie ghi
được 12 điểm, và đội chúng tôi có màn thi đấu tốt nhất mùa giải… Nhưng
bên cạnh khả năng ghi điểm, khả năng phòng vệ, phản công và kiến tạo của
Eddie cũng vô cùng tuyệt vời.” Eddie không phải ngồi ngoài lần nào nữa,
và trở thành cầu thủ sáng giá nhất đội trong 2 năm tiếp theo.
Tất cả những người này đều có tính kiên định. Không ai trong số họ
nghĩ họ đặc biệt, có năng khiếu bẩm sinh. Họ là những người đã luyện tập