MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 106

Cố công tử đã khôi phục thần sắc bình thường, tự tin mà tao nhã nhìn

mọi người.

Ôn Hựu vẫn như trước mặt đầy bình tĩnh, ánh mắt so với mấy vòng

trước sáng ngời hơn — ta rõ ràng, tiểu tử ấy đã không tiếng động dấy lên ý
chí chiến đấu mãnh liệt.

Chỉ có Lâm Phóng, vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ ấy, trường bào theo gió,

như dải lụa trắng thanh đạm tung bay.

“Lại là một vòng dễ dàng điều khiển cuộc tỷ thí!” Ta lắc đầu nhìn Trầm

Yên Chi thở dài.

Nàng buột miệng cười, hai con ngươi dễ thương lưu chuyển: “Chiến cô

nương, ngươi mong ai thắng?”

Ta nhất thời bị vấn đề này kéo vào trầm tư.

Chợt nghe thấy một thanh âm không mặn không nhạt nói: “Vòng này,

không biết Lâm công tử có phái vị thủ hạ nào thay thế mình ứng chiến?” Là
Cố công tử.

Lâm Phóng khẽ mỉm cười: “Cố công tử không cần lo lắng. Văn thao võ

lược, vẫn nên tự mình, nếu không chẳng phải phụ tín nhiệm của anh hùng
trong thiên hạ. Vòng này, Văn Tuyền tự mình ứng chiến.”

Lâm Phóng này, thật đúng là có điểm ý tứ.

Câu nói của hắn, được Hạ Hầu Dĩnh nhắc lại xa xa truyền ra ngoài.

Quần hùng lúc trước đối với hắn khinh thường, lúc này đều nhịn không

được mà hô “tốt” liên tục.

Đô Đốc đại nhân đem ống trúc trong tay mở ra, trên mặt chỉ có bảy chữ:

“Luận xu thế của võ lâm thiên hạ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.